Thứ Tư, 28 tháng 2, 2018

92 THOÁT NẠN BẮT CÓC TỐNG TIỀN, CHỈ NHỜ MỘT CÂU NAM MÔ ĐẠI BI QUÁN THẾ Â...

( Trích " Nhân
Quả Báo Ứng Những Điều Mắt Thấy Tai Nghe" _ Tịnh Tùng)

Hạ Hữu Khanh là người Hà Nam Dinh, huyện Bi, tỉnh Giang Tô, mùa thu năm Dân
Quốc thứ 7 ( 1918) bị bọn thổ phỉ bắt cóc, chúng viết thư để lại rằng, chúng
viết thư để lại rằng nếu muốn cứu ông hãy đem một số tiền lớn đến nơi mà chúng
đã quy định, còn như báo cảnh sát thì ngay sau đó đến nhận xác ông về.

Gia đình ông lúc đó rất túng quẫn không biết phải chạy đi mượn ở đâu ra số tiền
lớn như vậy cho nên ông bị bọn thổ phỉ nay đưa đến chỗ này, mai đưa đến chỗ
khác thống khổ không thể chịu nổi.

Hình như có linh cảm trước, nên khi sắp bị bắt, ông đã nói với họ hàng thân
thích nếu sau này ông có mệnh hệ gì thì đừng nên buồn rầu, lo lắng, mà hã nhất
tâm niệm thánh hiệu Bồ Tát Quán Thế Âm.

Khi bị bọn thổ phỉ bắt, ông không hề tỏ ra sợ sệt, mà chỉ nhất tâm mặc niệm
thánh hiệu Bồ Tát, cứ đến ba giờ sáng, ông quỳ dưới đất, hướng lên trời phát
nguyện: “Lạy Bồ Tát! Nếu như con thoát được nạn kiếp này, con nguyện ăn chay
trường, niệm Phật.”

Vài ngày sau, vào một đêm nọ , bỗng nhiên cảnh sát bao vây sào huyệt bọn thổ
phỉ, bọn chúng liền ra ngoài để chống cự. Do giành thế chủ động, vả lại hơn bọn
chúng về nhiều mặt như súng đạn, người…nên cảnh sát không khó bắt bọn chúng quy
hàng, trong số bọn chúng có kẻ chết, có kẻ bị bắt, có kẻ bỏ chạy.

Cảnh sát ập vào sào huyệt và phát hiện ông, sau khi tra hỏi thì biết ông là
người bị bọn chúng bắt cóc tống tiền, vả lại thấy ông là người thật thà, cho
nên họ thả ra.

Ông vội vã trở về nhà đoàn tụ với gia đình, khi cởi áo quần ra tắm, phát hiện
trong áo quần mình có rất nhiều vàng, đồ trang sức, tính sơ lại có hơn 400
đồng,có lẽ bọn cướp trong lúc hoảng hốt, muốn tẩu tán tang vật nên đã giấu vào
người ông, mọi người trong gia đình rất vui mừng, hiểu được năng lực gia hộ
không thể nghĩ bàn của chư Phật, Bồ Tát, cả gia đình ông đồng ý đem 400 đồng
trời ban mua động vật phóng sinh , từ đó gia đình ông ngoài việc tịnh tín đối
với Phật pháp còn luôn trì tụng Kinh Phổ Môn và Kinh Kim Cang.
Link Xem Video
https://youtu.be/GX_NlYMRveg

LI KÌ CHUYỆN CHÓ MỰC THÀNH TINH BÁO ÂN

🏠 Đăng ký xem kênh ở đây: https://goo.gl/qQyJyu

👀 Link xem toàn bộ video về nhân quả tại đây: https://goo.gl/pY7kLC

📞 Facebook: https://goo.gl/CE5ro9

💐 link sách: Kho truyện: https://www.slideshare.net/Nhanqualuanhoi

💚 Thư viện download: https://goo.gl/B9JC8K

💚 Link lưu truyện dạng text: http://nhanqualuanhoilinhung.blogspot.com

💚 Khuyến khích các bạn share, copy, đăng kênh khác. Bên mình đã mở giấy phép, bạn không lo vấn đề bản quyền.





Ông Vương là ông già quái dị có tiếng ở trong làng Bạch
Mục, ông là người cô độc, lầm lì ít nói, người trong làng cơ bản đều không muốn
qua lại với ông. Nhưng có một vài người có tuổi biết được quá khứ của ông, ông
trước đây vốn không phải như vậy. Họ cũng thầm đồng cảm với ông Vương, biết ông
phải sống cuộc sống như vậy vốn không phải chuyện dễ dàng gì.




Ông Vương vồn mồ côi
từ nhỏ, lập gia đình muộn, khoảng năm 36, 37 tuổi mới cưới được vợ, bà sinh hạ
cho ông một đứa con trai mập mạp kháu khỉnh, đáng tiếc chưa được hai năm thì vợ
ông đã mắc bệnh nặng qua đời. Ông cũng không tái hôn, một mình sống cảnh gà trống
nuôi con chăm sóc cậu con trai là Vương Đại Ngưu khôn lớn.




Vương Đại Ngưu cũng khá giỏi giang, thi đậu trường
đại học có tiếng nhất tỉnh, trở thành sinh viên duy nhất từ trước đến nay của
làng Bạch Mục. Chuyện này cũng khiến ông Vương nở mày nở mặt một thời gian dài,
bất kể đi đến đâu, ông cũng đều vui cười hớn hở.




Nhưng đời có sóng gió không đoán trước được, mùa hè
năm đó Vương Đại Ngưu nghỉ hè trở về nhà, thì bị chết đuối dưới sông. Khi ông
Vương cùng dân làng khác nghe tin vội vàng chạy đến hiện trường, con trai ông
đã tắt thở từ lâu. Lúc đó mọi người nhìn thấy một con chó mực bên cạnh Đại
Ngưu, họ cho rằng con chó này chắc rơi xuống sông, Đại Ngưu muốn cứu nó mà cuối
cùng chết đuối.




Ông Vương đau đớn tưởng như chết ngất, bà con trong
làng giúp ông chôn cất cậu con trai, sau đó đem chú chó đen đến nhà ông.




Từ đó về sau, người dân trong làng phát hiện ông
Vương tính tình trở nên khác hẳn, rất ít khi đi ra ngoài, đôi lúc ra ngoài cũng
không chào hỏi mọi người, chỉ chuyên chú dắt con chó mực đi dạo. Mọi người thỉnh
thoảng nghe thấy ông gọi con chó mực đó một tiếng, lại cũng gọi nó là Đại Ngưu.




Nhìn bộ dạng thần sắc hiền từ của ông khi gọi con
chó, như thể đã xem con chó này giống như con trai mình. Điều này khiến cho những
ai biết rõ nội tình nghe thấy đều không khỏi chua xót. Vài người phụ nữ trong
làng cũng từng bàn tính muốn kiếm một người bạn đời thích hợp cho ông, nhưng
ông Vương trước sau vẫn không đếm xỉa đến.




Thời gian thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua, ông
Vương lúc này cũng đã hơn 70 tuổi, thân thể tuy vẫn được xem là cường tráng,
nhưng đôi chân lại đã có chút bất tiện, lưng cũng đã còng hơn trước, và càng ít
khi đi ra khỏi nhà hơn.




Thím Lý sống ở đối diện nhà ông Vương lúc này lại
phát hiện một chuyện kì lạ.




Con chó đen của ông Vương cứ cho là khi mới lượm về
chưa được 1 tuổi, đến bây giờ cũng đã 15, 16 năm rồi, dựa theo tuổi thọ của
loài chó, đến giờ hẳn cũng đã như ngọn đèn sắp tắt giống như ông Vương vậy.
Nhưng hôm ấy khi thím tưới rau sau vườn, vừa khéo bắt gặp một con chó màu đen
miệng ngậm vật gì đó, xông thẳng vào cửa sân nhà ông Vương giống như cơn gió, đồng
thời chân sau nhếch lên một cái đã đóng chặt cửa lại, toàn bộ động tác hết sức
trôi chảy, làm liền một mạch.




Chuyện này vốn cũng không khiến thím Lý thấy kinh
ngạc gì cả, bởi suy cho cùng mấy năm nay thím ấy cũng đã bắt gặp mấy lần rồi.
Con chó này kể ra cũng có chút linh tính, khôn ngoan hơn so với con chó nhà
mình rất nhiều.




Điều khiến thím ấy bất ngờ là bộ dạng hiện tại của
con chó này, nó có bộ lông khắp mình bóng bẩy đen mượt, thân thể khỏe mạnh linh
hoạt, thậm chí hình dáng còn to lớn hơn mấy năm trước, nào có vẻ tinh thần sa
sút, đờ đẫn chậm chạp như một con chó già?




Thím Lý càng nghĩ càng cảm thấy quái lạ, lẽ nào con
chó này đã thành tinh rồi chăng?




Thím ấy vốn là người không thích xen vào chuyện của
người khác, dù đã cố kìm nén nhưng vẫn không ngăn được phần hiếu kỳ trong tâm,
trong lúc làm nông ngoài ruộng bèn đem những gì mà mình tận mất chứng kiến nói
lại với mấy người phụ nữ cùng làng. Từ đó, mọi người cũng bắt đầu xì xầm bàn
tán về điều quái dị này.




Lúc chập tối, mấy đứa trẻ chơi bời lêu lỏng nghe kể
chuyện này đã tìm đến trước cửa, nhìn thấy sân nhà ông Vương đóng cửa cài then,
cả bọn khích lệ nhau một hồi, liền đập cửa liên hồi khoảng hai ba phút, cửa chợt
mở ra.




Chỉ thấy ông Vương đằng đằng sát khí xông ra, trên
tay cầm một chiếc đòn gánh, không nói không rành thấy người liền đánh, lũ trẻ sợ
hãi mau chóng tản ra bốn phía, cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.




Mấy đứa trẻ quay đầu lại, càng nghĩ càng cảm thấy
quái dị, mới nãy họ đập mạnh cánh cửa liên hồi như vậy, ấy vậy mà một tiếng chó
sủa cũng không nghe thấy, đây là một điểm kỳ quặc, kế nữa là biểu hiện của ông
Vương cũng có phần quá khích, nếu không phải bị ma ám, cho người ta xem thử một
chút có sao đâu, cớ gì phải phản ứng mạnh đến vậy?




Mấy đứa trẻ này cùng nhau bàn tính một chập, quyết
định đợi đến nửa đêm khi ông Vương ngủ say sẽ đến tiếp nữa, lần này nhất quyết
làm cho rõ ngọn nguồn.




Buổi tối 12h đêm, mấy đứa trẻ rón rén đứng trước cổng
nhà ông Vương, thấy trong nhà đèn vẫn sáng. Khuya vậy rồi, ông lão này sao vẫn
chưa ngủ nữa?




Mấy đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, hai người chắc khỏe
đứng tựa vào bức tường làm cái thang người, còn hai người khác gầy hơn một chút
thì đạp lên trên vai của họ leo lên tường, cùng nhìn về phía gian phòng vẫn
sáng.




Họ thấy ông Vương lúc này vẫn đang xem ti vi ở nhà
khách, con chó mực đó đứng bên cạnh ông.




Ngó kỹ một chút, bộ lông của nó thật sự mượt mà
bóng loáng, đầu óc lanh lợi, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một con chó già
đã mười mấy tuổi.




Tiếp sau đó, hai đứa trẻ này đã nhìn thấy cảnh tượng
mà cả đời này không thể nào quên. Họ thấy ông Vương từ từ đứng dậy, con chó đen
nhìn người chủ, rồi cũng bất chợt đứng dậy, tha một tấm chăn mỏng đắp lên người
ông lão, đồng thời đi đến trước ti vi tắt nguồn điện, lại còn rút đầu cắm ra.




Một con chó có tố chất trải qua huấn luyện hoàn
toàn có thể làm được những việc này, không có gì ngạc nhiên. Nhưng điều khiến
người ta kinh ngạc chính là, nó đi đứng bằng hai chân, dùng tư thế con người để
hoàn thành tất cả thao tác này.




Hai đứa trẻ trông thấy sợ đến kinh hồn bạt vía, lúc
này con chó đen đó bỗng quay đầu lại, thấy hai người đang ở trên tường nhìn
lén. Nhưng điều kỳ lạ là nó lại không có sủa, trái lại ánh mắt ôn hòa nhìn hai
người, tâm thái giống như đang mỉm cười vậy.




Nhưng đối với người ta mà nói, nửa đêm canh khuya,
trên gương mặt của một con chó đang đứng bằng hai chân lại còn xuất hiện tâm
thái như vậy, thay vì nó vừa sủa vừa lao về phía mình quả thật còn sợ hãi hơn
nhiều, hai đứa trẻ sợ quá hét lên ngã về phía sau, may có hai người ở bên dưới
phản ứng mau lẹ đưa tay ra đỡ lấy. Cả bọn cũng không dám nán lại thêm, nhanh
như chớp người nào người nấy tự chạy về nhà mình.




Ngày hôm sau, câu chuyện con chó thành tinh của nhà
ông Vương đã mau chóng lan truyền khắp cả làng Bạch Mục, nhất thời khiến lòng
người hoang mang.




Có người nói con chó đó tám phần chính là yêu quái
nào đó biến thành, chuyên môn đi hút tinh khí của con người, hiện giờ nó đã khống
chế ông Vương, vậy nên từ sau khi đưa nó về ông lão này mới trở nên ngày càng
quái dị như vậy, đợi đến khi hút cạn nguyên khí của ông Vương này rồi, e rằng
nó cũng sẽ làm hại những người khác nữa.




Rất nhiều người ngay lập tức đều tỏ ý tán đồng với
cách nói này, còn bổ sung thêm rằng hồi đó con chó này chính là được phát hiện ở
giữa sông, nói không chừng ngay lúc đầu vốn không phải là con chó, mà chính là
quỷ nước chuyên môn hại người. Cũng không biết ông Vương kiếp trước rốt cuộc đã
tạo nên oan nghiệt gì…




Ngày càng có nhiều câu chuyện lan truyền, cuối cùng
bí thư làng phải đứng ra, tự mình dẫn theo mấy người đến nhà ông Vương tìm hiểu
ngọn nguồn.




Nhưng khi mọi người đứng trước cửa nhà ông Vương
kêu mở cửa cả nửa ngày trời, ông lão nhất quyết không chịu mở. Bí thư làng
không khỏi cảm thấy có chút mất mặt, lớn tiếng nói nếu còn không chịu mở, thì sẽ
cho người đến phá cửa. Ông Vương lúc này mới chịu mở cửa, trên mặt lộ vẻ bực tức
khó chịu.




Bí thư làng không thèm để ý, trực tiếp dẫn người
xông thẳng vào trong nhà tìm kiếm con chó, nhưng trước sau đảo qua hết mấy lượt,
vẫn không thấy bóng dáng con chó đen đó đâu cả.




“Chó đâu?”. Bí thư làng hỏi ông Vương.



Ông Vương chỉ hừ một tiếng, không trả lời. Lúc này,
con chó đen từ đằng xa chạy đến, trong miệng còn ngậm thứ gì đó, phía sau nó
còn có một lão hòa thượng đi cùng.




Người lanh mắt đã nhìn ra thứ mà con chó đó tha
trong miệng giống như một loại thảo dược, và có mấy người cũng đã nhận ra vị
hòa thượng hiền từ phúc hậu ấy. Ông chính là vị cao tăng của chùa Cung Vương gần
đó, pháp hiệu Huyền Cảnh, rất nhiều người cũng đã từng tìm đến ông làm pháp sự,
thỉnh qua xăm, hỏi qua quẻ, đều rất linh nghiệm.




Con chó kia cũng không để ý đến mọi người, ngậm lấy
thảo dược đi vào trong nhà như không có chuyện gì xảy ra, hòa thượng Huyền Cảnh
bước lên phía trước mấy bước, mỉm cười hợp thập với mọi người, rồi nói: “A Di
Đà Phật! Hãy để lão tăng hóa giải nghi hoặc trong tâm của chư vị thí chủ vậy?”.




Mọi người lập tức im lặng bình tĩnh lại, nghe vị
hòa thượng chậm rãi nói: “Vương thí chủ đời trước là đồ tể, từng tạo rất nhiều
nghiệp sát, may thay lúc cuối đời đã làm một việc thiện, vậy nên mới có cơ
duyên hôm nay…”.




Tiếp đó, hòa thượng Huyền Cảnh liền kể lại chuyện
cũ: đời trước ông Vương làm nghề đồ tể, cả đời giết không biết bao nhiêu con vật.


Vào cuối đời, một lần ông đang định giết một con
chó mực mẹ. Ông ta đã làm đồ tể mấy mươi năm, những chuyện giết chóc này từ sớm
đã trở nên vô cảm, nhưng không biết tại sao, lúc đó khi ông nhìn thấy ánh mắt của
con chó mẹ và một chú chó con duy nhất vẫn đang bú trong lòng chó mẹ, bỗng nhiên
động lòng trắc ẩn, nhát dao đó không sao hạ xuống được.


Thế là ông dứt khoát thả hai mẹ con chó mực đi (
con chó mực con, về sau thành tinh) . Từ đó về sau, ông cũng không bao giờ sát
sinh nữa.




Về sau Vương đồ tể cứ mãi luân hồi trong ác đạo ( địa
ngục, quỷ đói, súc sinh) để hoàn trả nợ nghiệp đã tạo, tuy mãi đến cuối cùng vẫn
được chuyển sinh làm người, nhưng số mệnh lại thiếu thốn tình thân, bởi vậy bố
mẹ mất sớm, mãi đến lúc 36 tuổi mới lấy được vợ, nhưng cũng chỉ có được ba năm
duyên phận vợ chồng thì vợ qua đời.


Con trai của ông Vương Đại Ngưu cũng là mệnh phúc bạc,
trong số mệnh hai người vốn cũng chỉ có hai mấy năm duyên phận cha con.




Còn con chó mực con năm xưa, cơ duyên đưa đẩy lại
tu thành tinh, một lòng không ngừng tìm ông Vương báo đáp ân tình năm xưa đã
tha chết cho mẹ con nó.


16 năm trước, nó mới tìm thấy con trai Vương Đại
Ngưu, vốn dĩ cậu ta dương thọ đã hết, bởi vậy mới chết đuối dưới nước, chứ
không phải do cứu con chó đen mà chết đuối như mọi người vẫn tưởng, mà hoàn
toàn ngược lại.




Lúc đó con chó đen muốn cứu Đại Ngưu, chỉ là nghiệp
lực quá mạnh, không sao cứu được. Cuối cùng thấy Đại Ngưu đã chết, không còn
cách nào khác, trong lúc tình thế bất đắc dĩ, chó tinh đành cho đi thân thể của
mình, đưa hồn của phách của Đại Ngưu nhập vào trong thân xác của mình, còn chó
tinh thì xuất hồn khỏi xác. Từ đó chú chó đen này đã trở thành Đại Ngưu, còn hồn
phách của con chó tinh không biết tung tích nữa …




Mọi người nghe kể đều kinh ngạc không nói nên lời,
trong lòng ông Vương thì trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thấy vị hòa thượng này đầu
tóc bạc trắng nhưng phong thái thoát tục, tuổi tác xem chừng cũng không ít hơn
tuổi mình là bao, cũng không ngăn được hỏi rằng: “Cao tăng, ông làm sao biết được
chuyện đời trước của tôi và con chó đen này?”.




Vị hòa thượng cười không trả lời, chỉ nói ông Vương
vẫn còn 16 năm dương thọ, xin ông hãy tự biết trân quý, và bảo dân làng đừng
làm ầm chuyện lên nữa, nói xong liền ung dung bỏ đi.




Từ sau chuyện này, ông Vương quả nhiên lại đã sống
16 năm, vào một buổi sáng tiết trời dễ chịu thì qua đời, sau đó con chó màu đen
này cũng mất tích hẳn.




Câu chuyện này, khiến người ta lĩnh ngộ được thiện
hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Vậy nên, làm người hãy đối xử tốt với mọi người
cũng như những sinh mệnh khác bên cạnh. Câu chuyện này vừa khéo chứng thực một
câu nói, nhân gieo của đời trước, kết thành quả kiếp này.




Theo Đại Kỷ Nguyên
Link Xem Video


TÂM SỰ PHỤ NỮ

🏠 Đăng ký xem kênh ở đây: https://goo.gl/qQyJyu

👀 Link xem toàn bộ video về nhân quả tại đây: https://goo.gl/pY7kLC

📞 Facebook: https://goo.gl/CE5ro9

💐 link sách: Kho truyện: https://www.slideshare.net/Nhanqualuanhoi

💚 Thư viện download: https://goo.gl/B9JC8K

💚 Link lưu truyện dạng text: http://nhanqualuanhoilinhung.blogspot.com

💚 Khuyến khích các bạn share, copy, đăng kênh khác. Bên mình đã mở giấy phép, bạn không lo vấn đề bản quyền.

(Lời chia sẻ của Minh Vũ-
20/3/2016)




Tôi là một phụ nữ 39 tuổi, đang công tác tại một xí nghiệp
ở Thành phố , có gia đình hạnh phúc, được chồng yêu thương, có con ngoan ngoãn
khả ái, còn được cha mẹ luôn quan tâm lo cho, phải nói cuộc sống vô cùng mãn ý.


Tôi mới học Phật Pháp được một năm. Hồi đầu khi
nhìn thấy hai chữ “tà dâm” trong giới cấm của Phật (trong lòng tôi luôn cho
mình là người tốt, thiện lương, hết dạ chung thủy với chồng, chẳng làm gì dính
dánh đến lỗi tà dâm) nên không lưu tâm chi.




Thế nhưng theo thời gian, khi tôi học Phật thâm nhập
thấm sâu giáo pháp rồi, mới phát hiện ra: Thảy đều do mình ngu si không biết,
nên làm cho là mình hay, mình đúng, tự ôm kiến chấp sai lệch, thậm chí đã phạm
lỗi mà không hay.


Tập khí tà dâm đúng là”không thầy mà tự thông”, nhớ
lại hồi 17-18 tuổi, có lúc quá hưng phấn tôi tự thỏa dục, dần dà thành thói
quen, mãi đến lúc kết hôn sinh con rồi mà tật này vẫn chưa từ bỏ.


Hồi mới bắt đầu phạm lỗi này, tôi thường áy náy, xấu
hổ, cảm thấy mình thật dơ bẩn, hèn hạ.


Có lần tôi tình cờ xem cổ thư Trung Quốc thấy ghi:
Thủ dâm khiến trăm bệnh theo đó phát sinh!


Tôi liền hạ quyết tâm từ bỏ, nhưng xui xẻo là khi
lên mạng, tình cờ đọc các bài văn của chuyên gia viết, thấy họ tuyên bố: Thủ
dâm giúp đời sống vợ chồng thêm phong phú, nào là: giúp đời sống vợ chồng thêm
phong phú, nào là: giúp giải phóng năng lượng cơ thể, giúp giảm stress, giúp giải
tỏa ức chế nhu cầu sinh lý, rất tốt cho sức khỏe, hành vi này hoàn toàn không
có gì nguy hại, đây là chuyện bình thường, không có gì phải hoảng kinh hay tự
trách …


Thế là tôi vin vào mấy lời khuyến khích này mà yên
chí, tha hồ bành trướng thói tật, bởi thấy ngay cả các vị có tiếng tăm hiện đại
còn cho đây là hành vi hợp lý, bình thường, nên tôi cứ thực hành. Yên tâm nghĩ
rằng: Mình làm vậy không hề phản bội chồng, còn giúp cho đời sống chăn chiếu
thêm phong phú, do vậy mà tôi tiếp tục vâng theo chỉ bảo của các chuyên gia
trên mạng, ném phăng tất cả lời dạy của thánh tiên hiền, không thèm để ý đến.


Sau này, tùy theo tuổi tác ngày càng lớn, tôi mắc
nhiều bệnh phụ khoa, âm đạo bị viêm vân vân… nhưng tôi không chú ý lắm, bởi cứ
đinh ninh rằng: Phụ nữ thời nay ai mà không mắc mấy chứng này? Tôi nghĩ đây là
chuyện bình thường, nữ giới bị bệnh phụ khoa hiện có rất nhiều, cần chi phải
lưu tâm, lo lắng?


Mãi đến sau này, khi cảm thấy hạ thể thường tiết dịch
xông mùi xú uế rất khó chịu, tôi mới nghĩ là mình cần vệ sinh tốt hơn nữa,
nhưng cho dù tôi tắm rửa ngày mấy lần, thay y phục mấy bận, thì tình trạng này
vẫn không chuyển tốt.


Đến khi học Phật rồi, tôi suýt té ngữa khi hiểu rõ
ra: Thủ dâm chính là tà dâm, là hành vi cực kỳ sai lầm, rất đáng xấu hổ, cần phải
dứt bỏ triệt để và các chứng bệnh mà tôi đang mắc phải chính là do quả báo của
tà dâm, thủ dâm chiêu cảm!


Khi đó tôi giống như bị một gậy đánh vào đầu, tâm
tư bừng tình, từ giây phút đó biết thống thiết ăn năn những lỗi đã phạm trước
đây.


Từ đó tôi hạ quyết tâm: Triệt để dứt bỏ thủ dâm,
tính đến giờ đã được năm tháng. Tuy tôi mới đình chỉ, dứt trừ lỗi ác chỉ trong
thời gian ngắn ngủi, nhưng lạ thay, những chứng bệnh phụ khoa bỗng tiêu tan, biết
mất hết, điều khiển tôi hoan hỉ nhất là, hạ thể không còn xuất hiện mùi hôi.


Không ngờ giữ giới dâm lại đem đến nhiều lợi ích kỳ
diệu cho thân lẫn tâm, khiến tôi mừng vui khôn xiết, vì không chỉ thế, dung mạo
tôi còn chuyển hóa sáng rỡ và điều tôi vui nhất là: Mình đã thành nữ nhân thanh
tịnh (nhờ vâng giữ giới cấm của Phật).


Vì muốn báo ân Phật và mong quý vị được lợi ích nhờ
xem bài viết này, tôi đã thu hết can đảm để viết chuyện của mình ra chia sẻ. Là
đệ tử Phật tất nhiên tôi không nói dối, xin hãy tin kinh nghiệm mà tôi đích
thân trải qua hoàn toàn chân thực.


Tôi tha thiết khuyên các chị em, đừng cho rằng mình
đang sống trong thời buổi tân tiến mà khinh thường những lời dạy, những cảnh
báo minh triết khổ xưa. Chúng ta phải thận trọng sáng suốt khi xem nhưng bài viết
khuyến khích sống buông thả, cho phép bản thân phóng túng tình dục trên mạng.
Xin đừng tin vào thuyết: Thủ dâm là hành vi bình thường, đem lại lợi lạc. Cần
phải hiểu rõ ràng: Ít nhất thủ dâm cũng chiêu vời ba ác báo là:


1. Trăm bệnh theo đó phát sinh

2. Thân phát mùi tanh hôi

3. Vận khí luôn xui xẻo.

Nguyện tất cả chị em phụ nữ đều xa lìa bệnh tật khổ
nảo.


Nguyện mọi ngượi đều có được thân thể khỏe mạnh
khang kiện, gia đình hạnh phúc
Link Xem Video


6 BÍ QUYẾT GIÚP BẠN THOÁT KHỎI TÌNH THẾ NGUY KỊCH

🏠 Đăng ký xem kênh ở đây: https://goo.gl/qQyJyu

👀 Link xem toàn bộ video về nhân quả tại đây: https://goo.gl/pY7kLC

📞 Facebook: https://goo.gl/CE5ro9

💐 link sách: Kho truyện: https://www.slideshare.net/Nhanqualuanhoi

💚 Thư viện download: https://goo.gl/B9JC8K

💚 Link lưu truyện dạng text: http://nhanqualuanhoilinhung.blogspot.com

💚 Khuyến khích các bạn share, copy, đăng kênh khác. Bên mình đã mở giấy phép, bạn không lo vấn đề bản quyền.

( Quang Tử )

Sống trong đời, không ai tránh khỏi những lúc nguy kịch.
Có những nguy kịch ta cố gắng sẽ vượt qua được. Nhưng cũng không ít tình huống
mà ngoài việc 'bó tay' ngồi chờ 'bó chiếu', ta không biết phải làm gì hơn.


Thế nhưng có rất nhiều người vẫn vượt qua được những
cơn tai ương tưởng như tuyệt vọng, chuyển nguy thành an nhờ áp dụng những bí
quyết sau :


1- Niệm Phật không ngừng

"Nam Mô A Di Đà Phật " - "Nam Mô Bổn
Sư Thích Ca Mâu Ni Phật "- " Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát
"... cứ thành tâm niệm không ngưng nghỉ như thế, hoặc niệm thầm , hoặc niệm
thành tiếng, thì dù bạn niệm danh hiệu của vị nào cũng đều sẽ được "tai
qua nạn khỏi". Những người nhờ niệm Phật mà được thoát nạn thật sự nhiều đếm
không xuể.


(Bạn muốn tìm hiểu những câu chuyện linh ứng thoát
nạn nhờ niệm Phật, xin vào link sau:


https://thuvienhoasen.org/a15206/nhung-truyen-niem-phat-cam-ung-mat-thay-tai-nghe)

2- Phát nguyện làm lành

Đây giống như một "hiệp ước", bạn hứa sẽ
làm điều thiện như thế này, như thế kia... để được thoát nạn. Nếu thành tâm,
chư Phật - Bồ Tát ... sẽ giúp bạn thoát cơn hoạn nạn. Giống như cho bạn tạm ứng
trước một số " phước đức" để bạn qua được nguy kịch.


Nhưng điều quan trọng là sau đó bạn phải giữ đúng lời
hứa ban đầu, nếu không mọi thứ sẽ tồi tệ trở lại. Thất hứa với người thường đã
là đáng trách, huống chi thất hứa với Phật, sao có thể thoát được báo ứng xấu ?
Dù Phật thừa bao dung để tha thứ sự thất hứa của chúng sinh, nhưng những vị thần
linh, những Thiên Long- Hộ Pháp ... sẽ không bỏ qua.




3- Tụng thần chú

Trong Đạo Phật, Đức Thế Tôn cùng các Đại Bồ Tát đã
từng tuyên thuyết rất nhiều thần chú , còn gọi là Đà Ra Ni, là một phép tổng
trì vô biên nghĩa lí sâu xa vào trong những câu chữ rất ngắn, chúng sinh cứ tụng
đọc mà không cần hiểu ( vì rằng với trí tuệ phàm phu không thể hiểu được ) cũng
được những cảm ứng vi diệu, có thể thoát nạn hiểm nguy, có thể tiêu trừ nghiệp
chướng, và rất nhiều công năng khác nhau, tùy vào đó là thần chú gi.


Thần chú nổi tiếng nhất mọi thời đại, được sử dụng
rộng rãi khắp các nước Phật Giáo như Tây Tạng, Việt Nam, Trung Quốc, Nhật Bản...
với vô số chuyện linh ứng, đó chính là chú Đại Bi của đức Đại Bi Quán Thế Âm Bồ
Tát . (Chuyện linh ứng chú Đại Bi rất nhiều, bạn có thể tìm hiểu ở link sau:


https://www.facebook.com/groups/1469257653347565/?fref=ts)

Với những Phật tử thuần thành, thì tụng chú Đại Bi
không có khó khăn gì, vì họ đa số đã dày công học thuộc từ lâu. Nhưng với những
ai không chuyên sâu như thế, thì việc trong lúc dầu sôi lửa bỏng, có thể tìm
đâu chú Đại Bi để đọc mà mong thoát nạn, không phải dễ.




Nay tôi xin giới thiệu một thần chú rất ngắn, có khả
năng làm tiêu trừ ác nghiệp từ nhẹ cho đến cực nặng, giúp chúng ta thoát được
nguy kịch trong lúc không biết bấu víu vào đâu. Thần chú này là của đức Địa Tạng
Vương Bồ Tát, tên là DIỆT ĐỊNH NGHIỆP ĐÀ RA NI , thần chú này chỉ có 8 chữ:


" ÔM PRA MA NI ĐA NI XOA HA"

( đọc trại đi theo tiếng Hán Việt là: "Án bát
ra mạt lân, đà nảnh, ta bà ha")


Bạn nên cố gắng học thuộc, thường xuyên đọc tụng, sẽ
diệt được rất -rất nhiều ác nghiệp quá khứ lẫn hiện tại, dù nặng hay nhẹ. Gặp
lúc bệnh tật, nguy hiểm, hay bế tắc cuộc sống, hay tình thế nguy cấp vân vân..,
bạn liên tục đọc tụng, sẽ nhanh chóng chuyển nguy thành an.




4- Tụng kinh



Phương pháp này, bạn có thể áp dụng khi còn nhiều
thời gian để xoay sở. Những quyển kinh thường được đọc tụng để cầu tiêu tai giải
nạn, thường là những kinh Đại Thừa, nổi tiếng như kinh Địa Tạng, phẩm Phổ Môn của
kinh Pháp Hoa ( người ta hay gọi là kinh Phổ Môn), kinh Kim Cang ... Bạn ít nhất
cần phải trang phục chỉnh tề, ngồi ngay ngắn, hai tay cầm kinh, tập trung tâm ý
đọc rõ ràng. Nếu quỳ trước bàn thờ Phật, đọc thành tiếng, tâm ý giữ tập trung
vào từng câu kinh, thì càng linh ứng hơn. Sau khi đọc tụng xong , khấn hồi hướng
như thế này: " Con nguyện hồi hướng công đức này, cầu cho con... ( hoặc
tên người nào khác mà mình muốn cầu) được tiêu trừ nghiệp chướng, tiêu tai giải
nạn, tăng trưởng Bồ Đề Tâm...( hoặc cầu điều gì khác thì bạn cứ khấn)




Sau đây là một ví dụ điển hình, một chia sẻ của một
cô gái đã giúp bà mình khỏi bệnh nguy cấp bằng cách tụng kinh:




"Tôi tên Thu Hương, là một Phật tử ở DakLak (
thôn 14 xã Eadar, huyện Eakar, Daklak), hôm nay xin được tâm sự với mọi người về
sự linh ứng vi diệu của Kinh Địa Tạng mà bản thân tôi từng được trải nghiệm.


Truyện là về bà ngoại tôi, bà là người có niềm tin
sâu chắc vào Phật Pháp, thường ngày bà hay tụng Chú Đại Bi và niệm Phật. Gần
đây, bà lâm bệnh nặng, gia đình tôi đưa bà lên bệnh viện theo dõi thì bà đã hôn
mê, bất tỉnh. Tay chân và người bắt đầu lạnh, lưỡi bắt đầu cứng lại. Bệnh viện
họ quyết định trả bà về, gia đình tôi ai cũng nghĩ là bà sẽ không qua khỏi. Ba
và chị gái tôi ở xa cũng đã về để gặp bà lần cuối.


Những ngày đó tâm trí tôi rối bời, không hiểu vì
sao một Phật tử tinh tấn như vậy, khi lâm chung lại hôn mê đến thế ?


Tôi liền phát tâm tụng kinh Địa Tạng hồi hướng công
đức cho bà. Khi tụng hết quyển Trung ( Kinh Địa Tạng chia làm 3 phần: quyển Thượng,
Trung và Hạ ), thì lưỡi bà đã thấy ướt và cử động được, đến chiều tay chân cũng
cử động được, thật vi diệu. Cũng hôm đó, tôi có nói với bà nên sám hối, và nhờ
thêm người gì sám hối thay cho bà những nghiệp chướng sát sinh trong quá khứ
khiến bà bị hôn mê lúc này.


Sang hôm sau, tôi tụng hết quyển Hạ, thì bác sĩ cho
rút ống ở mũi ra, bà bắt đầu ăn được nửa chén cháo, và có thể nhờ người nhà đỡ
dậy. Cũng từ đó bà khỏe dần lên.


Cho đến hôm nay (5 /6 /2016 ) từ một người Bệnh viện
quyết định trả về, bà tôi đã bình phục và có thể đi lại được .Gia đình tôi ai
cũng vui mừng khôn siết, và hết lòng cảm ân Phật Pháp đã cứu sống bà. Kinh Địa
Tạng quả là vi diệu không thể nghĩ bàn."




5- Phóng sinh



Nếu không phải người đã hiểu rõ luật Nhân quả, bạn
hẳn sẽ chẳng thấy liên quan gì giữa việc thả các con vật sắp bị giết được về với
tự do, với việc bạn được thoát nạn cả. Một số người còn cười khẩy khi thấy người
ta bỏ rất nhiều tiền đi mua các con vật để phóng sinh, cứ như đem tiền đổ xuống
sông vậy. Ấy thế mà đã rất nhiều người khỏi bệnh, thoát được tai ương nhờ
phương pháp này.


Đó là vì " gieo nhân nào thì hưởng quả nấy",
bạn giúp cho chúng sinh, dù chỉ là những loài vật bậc thấp như lươn, ốc,... được
thoát chết, thoát khỏi cơn nguy kịch, thì bạn cũng sẽ thoát được cơn nguy kịch
của chính mình.


(Bạn có thể tìm hiểu những chuyện linh ứng ở đây :

https://rongmotamhon.net/xem-sach_Cong-duc-phong-sinh_dpkqtdd_show.html)



6- Sám hối với oan gia trái chủ



Rất -rất nhiều những bệnh tật, nguy hiểm, bế tác...
trong cuộc sống chúng ta, là do các linh hồn tìm đến đòi nợ, gọi chung là oan
gia trái chủ. Do vì nhiều kiếp trước, hoặc kiếp này ta nợ họ, hoặc nợ tiền, hoặc
nợ máu, nợ mạng... nên các linh hồn của người và cả các loài súc sinh bị ta ăn
thịt, thường bao vây quanh ta, chỉ chờ đến dịp thuận tiện, khi phước ta suy yếu,
họ lập tức ập vào, tạo ra đủ chuyện. Hoặc bệnh tật, hoặc bất hòa gia đình, hoặc
tai bay vạ gió, hoặc làm ăn thất bại, xui xẻo đủ cách...


Vì thế nếu ta hóa giải được những mối thù truyền kiếp
này, các oan gia trái chủ chịu buông tha, thì mọi chuyện sẽ yên bình trở lại,
đó là một điều rất dễ hiểu.


Sau đây là nghi thức Cúng sám hối - cầu siêu cho
oan gia:


https://www.facebook.com/groups/360187177510166/permalink/631871643675050/



**************************************************

Trong thực tế có rất nhiều trường hợp nhờ làm theo
6 bí quyết trên đây mà thoát được những bi kịch trong cuộc sống ( thực ra cũng
không phải chỉ có 6 cách trên) Trong khuôn khổ bài viết này, tôi không thể liệt
kê ra hết. Chỉ xin kể với các bạn một câu chuyện sau, một người nhờ sử dụng bí
quyết thứ 2: 'Phát nguyện làm lành' mà thoát khỏi những bế tắc :




"Tôi họ Lưu tên Xuân Quế, năm nay 46 tuổi, ở tại
đường Tuy Viễn, khu Bắc Truân, thành phố Đài Trung, Đài Loan, là người hư hèn,
dốt nát.


Hôm nay tôi xin ghi lại chuyện nhân quả mà mình đã
trải qua, tôi hi vọng chuyện này giúp cho mọi người nhận ra sát sinh thật nên
tránh, phóng sinh nên làm, mọi người hãy bỏ ác làm lành , tu nhân tích đức, lấy
giới không sát sinh làm đầu.


Sau khi sinh hai đứa con gái liên tiếp, cha mẹ họ
hàng nhà chồng đều định thu xếp cho chồng tôi cưới vợ bé để kiếm đứa con trai nối
dõi tông đường.


Ai làm phụ nữ, nghe thấy điều này lại không đau
lòng ? Khi ấy tối rất sợ, sợ mất chồng, sợ tình cảm gia đình bị lung lay, sợ đủ
thứ... Không biết phải làm sao, cuối cùng, tôi tìm đến Phật.


Tôi quỳ trước chư Phật, chư Bồ Tát phát nguyện:

“Nếu như đứa thứ ba mà là con trai thì khi vừa biết
mình mang thai con xin ăn chay môt tháng”.


Nghĩ đến chuyện mình sinh được một đứa con trai mập
mạp, trắng trẻo, trong lòng vô cùng vui mừng. Quả thật sau đó không lâu tôi có
thai, nhưng chẳng hiểu tại sao, đứa thứ ba này không giống hai chị của nó, hai
đứa trước khi tôi mang thai ăn ngủ rất ngon, cũng không bị ốm nghén, mà đứa này
dù cố gắng cỡ nào cũng không ăn được nửa chén, còn ngủ không quá canh ba đã thức
giấc, vì thế thân thể tôi ngày càng ốm o, tiều tụy, linh cảm và kinh nghiệm cho
tôi biết rằng đứa con trong bụng là con trai.




Nghĩ đến con đang mang trong bụng, tôi lại xót xa
cho mình : “Mình ốm yếu thế này, mà sinh con ra chắc nó như trục chỉ.” Càng
nghĩ càng buồn, nên tôi ra sức giết hại sinh vật để bồi dưỡng. ( Vậy là thất hứa
với Phật )


Không ngờ sau một tháng ăn gà vịt tôi bị bệnh tả rất
nặng, dù thuốc men như thế nào cũng không thấy thuyên giảm, thế là sau một
tháng bị bệnh là tôi bị xẩy thai, báo ứng nhanh thật !


Lúc này tôi cảm giác hình như tai họa luôn rình rập
mình, lưỡi hái của ác quỷ luôn canh sẵn sau lưng. Trong khi đau khổ vì mất con,
tôi trực nhận ra những đau khổ của mình đều do mình sát sinh, ăn thịt ( lại còn
thêm tội thất hứa với Tam Bảo )


Sau đó không lâu, tôi lại có thai đứa thứ tư, e ngại
ở nhà chồng khó ăn chay được, nên xin mẹ chồng cho về nhà mẹ đẻ để dưỡng thai
và sinh sản.


Đến kì sinh sản, tôi chuyển dạ suốt mấy ngày liền
không thể sinh được, các bác sĩ đề nghị mổ để lấy đứa con ra, nghe thế tôi sợ
quá, vội xua tay liên tục.


Trong lúc sợ hãi, tôi bỗng nhớ đến lòng từ bi của
chư Phật, chư Bồ Tát, trong tâm tôi hứa :” Cầu xin chư Phật, chư Bồ Tát gia hộ,
nếu con sinh được thuận lợi thì từ nay về sau con không sát sinh ăn thịt nữa."


Sau đó không lâu, quả nhiên tôi sinh được một đứa
con gái. Như lời đã nguyện, tôi không ăn thịt nữa, thậm chí có khi suốt cả
tháng chỉ toàn ăn đậu đen mà thôi.


Sau một thời gian khá lâu, một buổi sáng nọ, mẹ chồng
tôi làm thịt một con gà để cúng bái thần thánh, cúng xong bà nói với tôi : “Con
à! Con phát tâm không sát sinh thì rất tốt, nhưng con không ăn thịt thì không
được, nếu con không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho cháu của mẹ chứ,
con nghĩ coi, con ăn đậu đen suốt như vậy thì lấy sữa đâu cho con bú. Con gà là
do mẹ giết, con cứ ăn, không trái với lời nguyện của con đâu.”


Sau năm lần bảy lượt khuyên nhủ như vậy, thấy bà
nói cũng có lý, nếu tôi ăn chay thì sẽ không đủ sữa cho con bú, rồi nó sẽ gày yếu,
một hồi đắn đo, tính toán, suy nghĩ thiệt hơn, tôi quyết định ăn thịt, thú thật
do mới ăn chay nên chưa thuần thục lắm, khi ăn thịt trở lại cảm thấy rất ngon.(
Lại thất hứa với Phật lần nữa !)


Hơn 9h sáng, tôi cho con bú, nhưng thật khủng khiếp,
khi vừa bú xong nó liền nôn hết sữa ra ngoài, nôn cho đến nước xanh, nhìn thấy
mặt nó tái xanh giống như người bị say xe vậy.


Lúc đó tôi luýnh quýnh không biết làm gì cả, tôi gọi
mẹ chồng : “ Mẹ ơi! Mẹ ơi! Không biết con bé bị sao mà nôn quá chừng hết !”


Mẹ chồng biết ngay là do tôi ăn thịt gà nên mới xảy
ra chuyện như vậy, bà nói trong sự ân hận :


“ Từ nay về sau con không được ăn thịt nữa, mà chỉ
ăn đậu đen và thức ăn chay thôi!”


Trưa đó tôi y lời bà tôi ăn chay, quả nhiên con gái
tôi hết nôn. Qua đây chúng ta thấy nhân quả báo ứng thật không hư ngụy vậy.


( Trích “ Nhân quả báo ứng những điều mắt thấy tai
nghe” – Tịnh Tùng)
Link Xem Video



7 LỖI NHỎ NHẶT KHIẾN BẠN THƯỜNG GẶP XUI XẺO

🏠 Đăng ký xem kênh ở đây: https://goo.gl/qQyJyu

👀 Link xem toàn bộ video về nhân quả tại đây: https://goo.gl/pY7kLC

📞 Facebook: https://goo.gl/CE5ro9

💐 link sách: Kho truyện: https://www.slideshare.net/Nhanqualuanhoi

💚 Thư viện download: https://goo.gl/B9JC8K

💚 Link lưu truyện dạng text: http://nhanqualuanhoilinhung.blogspot.com

💚 Khuyến khích các bạn share, copy, đăng kênh khác. Bên mình đã mở giấy phép, bạn không lo vấn đề bản quyền.

Trên đời có rất nhiều người thường tự tin cho rằng mình thuộc
dạng " Ăn hiền ở lành", luôn " chẳng hại ai bao giờ", thế
nhưng họ không ngừng than rằng " Sao số tôi khổ thế này? Trời thật bất
công..".

Nếu nhìn nhận thoáng một chút, thì họ cũng thuộc dạng người tốt, vì họ cũng
không làm gì ác lắm, không lừa lọc, hãm hại ai, không trộm cướp, hoặc có khi cũng giúp người này người kia...được mọi người xung quanh
thương mến.


Tuy nhiên, quy luật Nghiệp báo thì rất khắc nghiệt,
chẳng bỏ sót lỗi nào cả. Tội nặng chịu báo ứng đã đành, tội nhẹ cũng chẳng được
thoát, chúng âm thầm tạo ra đủ thứ xui xẻo trong cuộc sống mỗi chúng ta.


Trong kinh Địa Tạng, ngài Địa Tạng Bồ Tát từng nói,
chúng sinh trên thế gian này, khởi tâm động niệm, không gì là không tội. Vì rằng
có rất nhiều điều chúng ta- những phàm phu cho là không tội, nhưng thực chất là
có tội, dù chỉ là tội nhỏ.


Những tội như thế, kể hết ra chắc cũng 7 ngàn, 7 vạn
...thứ tội. Nhưng tôi chỉ dám đơn cử 7 thứ tội nho nhỏ, mà chúng ta hay gặp. (
Lưu ý, đây chỉ là tội thuộc dạng " be bé, xinh xinh" thôi, những trọng
tội ở đây không bàn đến)




1- Vô cớ giết hại côn trùng, động vật nhỏ...

Đây thuộc vào tội sát sinh. Dù những sinh mạng như
giun, dế, ruồi, muỗi, kiến, gián, thằn lằn... với con người thì quá nhỏ bé,
nhưng chúng vẫn là một sinh mạng, cũng biết đau đớn, biết sợ chết, biết oán
thù...như con người không khác. Vậy tại sao giết người , ai cũng cho là tội. Giết
những loài như chó, mèo, trâu, ngựa... cũng rất nhiều người học Đạo lí cho là
phạm tội sát sinh. Còn giết những loài bé nhỏ thì ít ai cho rằng đó là tội và mặc
sức giết hại ?


2- Lấy những thứ không phải của mình

Có rất nhiều thứ lặt vặt, đến nỗi nếu ta cứ sang
nhà hàng xóm, tự ý lấy về dùng, cũng chẳng ai nói gì ta, như bút, giấy, gạch,
đá... hay mấy trái xoài xanh chẳng hạn. Nhưng không vì thế mà ta được " vô
tội", vì chúng vẫn cứ là tội " trộm cắp", hay nói như trong kinh
điển, là " lấy của người ta không cho".


Luật pháp không ai xử, nhưng luật Nghiệp báo vẫn
xét xử, "kiến tha lâu đầy tổ", nghiệp nhỏ tích chứa lâu ngày cũng
thành những quả báo lớn.




3- Hứa rồi quên

Người hay phạm lỗi này, hay được mệnh danh là
"con ma nhà họ Hứa", dù rằng không phải khi nào thất hứa cũng gây ra
hậu quả to tát. Nhưng điều đó vẫn khiến mọi người xung quanh cảm thấy những sự
thất vọng. Trước mắt thì những người hay hứa "lèo" sẽ nhanh chóng mất
uy tín với bạn bè, người thân, đồng nghiệp... nhưng về lâu dài, thì phước báo của
họ đều bị tổn giảm, cuộc sống hay gặp những nỗi thất vọng, điều mong muốn thường
không được toại nguyện.


4- Nói tục chửi thề

Đây phạm vào lỗi ác khẩu, rất nhiều người cảm thấy
khó chịu khi ở gần người hay nói tục chửi thề. Không chỉ đơn thuần là bất lịch
sự, loại khẩu nghiệp này khiến ta tổn phước liên tục, vì chúng rất dễ phạm. Và
điều nguy hiểm là, trong rất nhiều kiếp sau, những câu chửi tục sẽ khiến ta chịu
những quá báo thê thảm, ít ai ngờ tới.


Ví dụ như người hễ chửi người khác , là văng ra
:" Đồ đĩ !" Rất tiếc, nhưng nếu không sám hối, không có phước gì bù lại,
thì sau nhiều kiếp nữa, người đó sẽ phải làm nghề "mua hương bán phấn"
mà chẳng ai muốn này.


5- Luôn nghĩ xấu, nói xấu người khác

Đành rằng khi ở gần những người xấu tính, ta rất
khó mà không nghĩ xấu, và nói xấu về họ. Nhưng nếu cả ngày nhìn đâu ta cũng thấy
người này xấu tính, người kia xấu nết, anh này bê tha, chị kia không ra gì... rồi
luôn mồm rêu rao tật xấu của họ, thế thì, chính ta đang trở thành "rất xấu"
trong mắt mọi người. Ngoài việc không thu được bất cứ lợi ích gì từ việc "
nghĩ xấu, nói xấu" người khác, ta đang tự tay phá hủy phước và đức của
mình. Vì rằng, chê bai ai lỗi gì, chính ta rồi cũng sẽ phạm vào lỗi đó.


6- Hoang phí thực phẩm, vật phẩm

Tôi từng đăng một câu chuyện, kể về một người giàu
có trong làng, khi tiền bạc dư giả, thì thường xuyên tiệc tùng, nấu ra rất nhiều,
ăn chẳng bao nhiêu, và hễ còn thừa thì đổ bỏ. Nhiều năm sau, ông ta mất dần
phúc báu, cuộc sống nghèo túng đi dần dần. Cuối đời, ông bị một chứng bệnh lạ,
đó là, chỉ sau khi ăn no một lúc, ông ta lại thấy đói cồn cào ngay. Nhà không
khá giả gì nữa, nên không phải cứ đói là có đồ ăn ngay, thế nên ông ta thường
trực phải chịu cảnh đói dày vò, mãi cho đến lúc chết.


Đó là một định luật về nhân quả : khi ta coi thường
thứ gì, thứ đó sẽ dần trở nên khan hiếm đối với ta.


Hiện nay, trên thế giới xuất hiện nhiều sự khan hiếm,
như thiếu lương thực, thiếu nước sạch ở những nước chưa phát triển, nặng nề nhất
là ở châu Phi, mỗi năm có đến hàng ngàn người chết vì đói khát, đều có nguyên
nhân từ sự hoang phí thức ăn, nước uống... từ những kiếp trước.


Thật đáng buồn, ít ai ngờ đến rằng, bi kịch ấy xuất
phát từ thói quen "ăn một nửa, bỏ một nửa", "uống một ngụm, bỏ cả
ly" mà chúng ta vẫn bắt gặp hàng ngày ở khắp mọi nơi.


7- Mơ tưởng chuyện dâm dục với người không phải phu
thê của mình


Đây được xếp vào tội " tà dâm", dù rằng
thân ta không phạm, nhưng trong tâm âm thầm nghĩ đến, vẫn kết thành quả báo.
Trước tiên là thường nghĩ tưởng chuyện tà dâm, ta sẽ phát ra một làn sóng, thu
hút các loại quỷ Hấp tinh, các loại hồn ma dâm loạn... bu xung quanh mình.


Kế đó, " kho" phước báu như tuổi thọ,
công danh, sự nghiệp của ta đều bị tiêu trừ . Nếu ngày này qua ngày khác, ta đều
mải miết chạy theo những " mơ tưởng dâm dục" với những người không phải
vợ, hay chồng mình, thì " kho phước báo" vốn đã mong manh của ta, liệu
còn được nhiều sao?


Có những người cuộc đời cứ xuống dốc dần dần, dù
không thấy phạm tội gì khác, chính là do lỗi " dâm ý" này.


(
Quang
Tử
)

*********************************************

Xin đơn cử một câu chuyện sau, trích trong sách
" Nhân quả Phụ giải Lương Hoàng Sám 2" của giáo sư Quả Khanh, để quý
vị hiểu thêm về những tai hại từ những lỗi tưởng chừng như không đáng gì này.




"Chuyện phát sinh vào năm 1995.

Ngày nọ, do tôi ( Quả Khanh- một cư sĩ có túc mạng
thông, thấy được nhân quả nghiệp duyên của mọi người ) không cẩn thận, ngón út
trái bị kẹt cửa gây thành vết thương. Tôi thấy không có gì đáng lo, nhưng vợ
tôi nhất quyết ép phải băng lại (kể từ sau khi học Phật rồi, nhà tôi không có
trữ thuốc men chi), do vậy tôi đành lấy chút bông gòn đậy lên vết thương rồi cột
vải băng sơ sài, cốt yếu là để cầm máu mà thôi.


Chiều đó, tôi đến bệnh viện bàn chuyện cùng bác sĩ
Hoàng, ông thấy ngón tay tôi băng quá ẩu tả bèn rịt thuốc, bó lại đàng hoàng
cho tôi. Tôi không từ chối, nhưng sau đó tôi trả tiền thì ông nói:


- Chỉ là chuyện vặt, có tốn kém to tát đâu mà ông
đòi trả tiền?


Tôi bảo:

- Người học Phật như chúng ta “Hễ không phải của
mình thì một xu cũng không được lấy. Huống nữa là lấy nhiều hơn thế”.


Bác sĩ Hoàng liền nói:

- Xem như đó là “của tôi cho ông”.

Vì vậy tôi mới chịu thôi, không ép ông lấy tiền nữa.

Trước lúc từ giã, bác sĩ Hoàn trao cho tôi xấp băng
cá nhân còn lại (gồm chín miếng), bảo tôi hãy đem về cất, để dành khi cần thì
có mà dùng (cho tiện lợi)… tôi nhận xong, nhất quyết đưa tiền, thì ông nói:


- Tôi thường đến nhà ông ăn cơm uống trà, ông cũng
tốn tiền mua thức ăn khoản đãi, vậy khoản tiền này để tôi lo, không được hay
sao?


Trước lúc quay về, tôi chưa yên tâm nên cứ dặn dò
ông mãi:


- Nhất định phải nhớ trả tiền cho bệnh viện giùm
tôi đó nha.


Ông cười gật đầu.



Hôm sau, vết thương nơi ngón tay út đã tạm lành.
Qua hôm sau nữa thì ngón trỏ phải của tôi lại bị thương chảy máu, tôi lập tức lấy
băng cá nhân ra xài. Thầm nghĩ: “Bác sĩ Hoàng đưa cho mình mang về cất xài đúng
là thật tiện lợi.”


Khi con gái tôi - Quả Lâm ( cũng có túc mạng thông)
tan học về nhà, vừa vào cổng nó đã hỏi:


- Ba à, ngón trỏ phải của ba vì sao lại bị thương vậy?

Tôi đáp:

- Do ba không cẩn thận bị kẹt tay!

Nó bảo:

- Không phải vậy đâu! Mà…băng cá nhân trên tay là
do ba mua về hả?


Tôi đáp:

- Tiền mua băng là do bác Hoàng cho.

Con tôi vừa nghe lật đật nói liền:

- Nhưng bác sĩ Hoàng không có trả tiền, cũng không
lưu tâm gì đến chuyện này! (Bởi ông cho rằng mình là bác sĩ của bệnh viện, dù
có lấy chút bông, băng… tặng ba thì cũng chẳng hề gì). Ba ơi, chỗ này ba sai rồi!
Vốn là ba không nên tích trữ đồ phi pháp để tiện dùng. Ba không thấy hiện tại
mình đang bị thương tiếp để… “dùng cho tiện” hay sao?


Tôi bảo:

- Bác sĩ Hoàng có hứa với ba hẳn hoi mà, ông ta
không thể nào chẳng trả tiền giúp cho ba!


- Vậy thì bây giờ ba hãy gọi điện để xác minh, là sẽ
rõ ngay thôi.


Thế là tôi gọi điện cho bác sĩ Hoàng:

- Này tiên sinh, ông có trả tiền băng dinh cá nhân
cho tôi không hả?


Bác sĩ la lên:

- Ôi trời ơi, chỉ là chút việc cỏn con mà sao ông cứ
đeo mãi trong lòng vậy hả? Tôi không còn nhớ tới nữa.


Tôi cười bảo ông:

- Nhờ ông anh có nhã ý muốn tôi “lấy đại” băng về dự
trữ cho “tiện dụng” nên quả thực là “rất tiện” đó: Hôm qua, ngón út trái của
tôi bị thương mới vừa lành, thì hôm nay ngón trỏ phải lại bị thương tiếp (cho xứng
với mớ băng phi pháp ông đưa tôi tích trữ)… Này tiên sinh, ông làm ơn làm phước…
mau mau trả tiền giùm cho tôi đi. Nếu không tôi sẽ phải bị thương thêm 8 lần nữa
cho đủ với 9 miếng băng “cất giữ bất hợp pháp” này đó.




Nghe vậy, bác sĩ Hoàng lật đật xuất tiền ra trả
ngay.


Do tôi dùng băng cá nhân là của công, của bệnh viện,
không phải là “của riêng của bác sĩ Hoàng”, tất nhiên “phải trả tiền”.




Ngày nọ lúc ăn cơm, cánh tay tôi đột nhiên bị đau
nhức như bị vật gì kẹp vào. Đau đến mức tôi phải bật tiếng rên. Con tôi nói:


- Ba à, trên cánh tay ba con thấy có cái kìm nhổ
đinh (vô hình) đang kẹp thịt ba, ba có lấy trộm kìm của ai không hả?


Vừa nghe vậy tôi liền đáp:

- Không phải chỉ có kìm, mà còn các thứ khác như:
tua vít, mỏ lết… nghĩa là nguyên bộ đồ nghề sửa xe đạp. Đấy là vào thuở “mười
năm tai kiếp” xa xưa… Lúc ấy do công xưởng ngưng hoạt động nên vật dụng đồ nghề
trong đó ai cũng có thể đem về, ba cũng lấy hộp đồ nghề sửa xe, hiện giờ vẫn
đang còn trong nhà mình. Hồi đó con chưa sinh ra! Đây đúng là “muốn người đừng
biết trừ phi mình đừng làm”. Thực là tự làm tự chịu mà.


Tôi nói xong cánh tay cũng hết đau. Đền nay, đồ nghề
vẫn còn trong rương tôi, trở thành “Giới sư” nhắc nhở tôi về Luật báo ứng nhân
quả “tự làm tự chịu”


Những việc nhỏ thế này, tôi nghĩ chư độc giả ắt sẽ
có nhiều người phạm phải. Xin quý vị vào những lúc rảnh rang, hãy tĩnh tâm tự
kiềm điểm thật kỹ xem, mình có lấy “của công” những đồ thuộc kho xưởng tư nhân
hay quốc gia… đem về làm “của riêng nhà mình” hay không. Phải tính luôn cả giấy,
bút… Nghĩa là: từ mẩu bút chì cho đến một xu nhỏ (bất của vật nào không thuộc về
mình mà lấy thì đều là tội!) Quý vị cần phải nhớ ra hết, mà sám hối cho đủ.


Những đồ vật trót lấy phi pháp đó, giờ không thể trả
lại, quý vị có thể quy ra thành tiền tiền, dùng vào việc in kinh, phóng sinh,
làm từ thiện…đều có thể giúp diệt tội.


Phải biết, một phần trăm đồng vẫn là một tiền, chút
ác nhỏ nếu không đoạn dứt mà tích chứa lâu ngày sẽ biến thành tội to. Vì giọt
nước chảy lâu cũng có thể soi thủng đá. Lỗi nhỏ còn phải sám hối, huống chi là
tội lớn.


Trong xã hội hiện nay: Tâm tham, sân, si của con
người rất nặng (có thể vì tiền mà làm đủ tội ác). Đệ tử Phật cùng tất cả chúng
sinh trên thế giới cần phải tự thắp đuốc trí tuệ lên, chiếu soi tâm mình, đem lại
ánh sáng cho xã hội."
Link Xem Video


7 LỖI NHỎ NHẶT KHIẾN BẠN THƯỜNG GẶP XUI XẺO

🏠 Đăng ký xem kênh ở đây: https://goo.gl/qQyJyu

👀 Link xem toàn bộ video về nhân quả tại đây: https://goo.gl/pY7kLC

📞 Facebook: https://goo.gl/CE5ro9

💐 link sách: Kho truyện: https://www.slideshare.net/Nhanqualuanhoi

💚 Thư viện download: https://goo.gl/B9JC8K

💚 Link lưu truyện dạng text: http://nhanqualuanhoilinhung.blogspot.com

💚 Khuyến khích các bạn share, copy, đăng kênh khác. Bên mình đã mở giấy phép, bạn không lo vấn đề bản quyền.

Trên đời có rất nhiều người thường tự tin cho rằng mình thuộc
dạng " Ăn hiền ở lành", luôn " chẳng hại ai bao giờ", thế
nhưng họ không ngừng than rằng " Sao số tôi khổ thế này? Trời thật bất
công..".

Nếu nhìn nhận thoáng một chút, thì họ cũng thuộc dạng người tốt, vì họ cũng
không làm gì ác lắm, không lừa lọc, hãm hại ai, không trộm cướp, hoặc có khi cũng giúp người này người kia...được mọi người xung quanh
thương mến.


Tuy nhiên, quy luật Nghiệp báo thì rất khắc nghiệt,
chẳng bỏ sót lỗi nào cả. Tội nặng chịu báo ứng đã đành, tội nhẹ cũng chẳng được
thoát, chúng âm thầm tạo ra đủ thứ xui xẻo trong cuộc sống mỗi chúng ta.


Trong kinh Địa Tạng, ngài Địa Tạng Bồ Tát từng nói,
chúng sinh trên thế gian này, khởi tâm động niệm, không gì là không tội. Vì rằng
có rất nhiều điều chúng ta- những phàm phu cho là không tội, nhưng thực chất là
có tội, dù chỉ là tội nhỏ.


Những tội như thế, kể hết ra chắc cũng 7 ngàn, 7 vạn
...thứ tội. Nhưng tôi chỉ dám đơn cử 7 thứ tội nho nhỏ, mà chúng ta hay gặp. (
Lưu ý, đây chỉ là tội thuộc dạng " be bé, xinh xinh" thôi, những trọng
tội ở đây không bàn đến)




1- Vô cớ giết hại côn trùng, động vật nhỏ...

Đây thuộc vào tội sát sinh. Dù những sinh mạng như
giun, dế, ruồi, muỗi, kiến, gián, thằn lằn... với con người thì quá nhỏ bé,
nhưng chúng vẫn là một sinh mạng, cũng biết đau đớn, biết sợ chết, biết oán
thù...như con người không khác. Vậy tại sao giết người , ai cũng cho là tội. Giết
những loài như chó, mèo, trâu, ngựa... cũng rất nhiều người học Đạo lí cho là
phạm tội sát sinh. Còn giết những loài bé nhỏ thì ít ai cho rằng đó là tội và mặc
sức giết hại ?


2- Lấy những thứ không phải của mình

Có rất nhiều thứ lặt vặt, đến nỗi nếu ta cứ sang
nhà hàng xóm, tự ý lấy về dùng, cũng chẳng ai nói gì ta, như bút, giấy, gạch,
đá... hay mấy trái xoài xanh chẳng hạn. Nhưng không vì thế mà ta được " vô
tội", vì chúng vẫn cứ là tội " trộm cắp", hay nói như trong kinh
điển, là " lấy của người ta không cho".


Luật pháp không ai xử, nhưng luật Nghiệp báo vẫn
xét xử, "kiến tha lâu đầy tổ", nghiệp nhỏ tích chứa lâu ngày cũng
thành những quả báo lớn.




3- Hứa rồi quên

Người hay phạm lỗi này, hay được mệnh danh là
"con ma nhà họ Hứa", dù rằng không phải khi nào thất hứa cũng gây ra
hậu quả to tát. Nhưng điều đó vẫn khiến mọi người xung quanh cảm thấy những sự
thất vọng. Trước mắt thì những người hay hứa "lèo" sẽ nhanh chóng mất
uy tín với bạn bè, người thân, đồng nghiệp... nhưng về lâu dài, thì phước báo của
họ đều bị tổn giảm, cuộc sống hay gặp những nỗi thất vọng, điều mong muốn thường
không được toại nguyện.


4- Nói tục chửi thề

Đây phạm vào lỗi ác khẩu, rất nhiều người cảm thấy
khó chịu khi ở gần người hay nói tục chửi thề. Không chỉ đơn thuần là bất lịch
sự, loại khẩu nghiệp này khiến ta tổn phước liên tục, vì chúng rất dễ phạm. Và
điều nguy hiểm là, trong rất nhiều kiếp sau, những câu chửi tục sẽ khiến ta chịu
những quá báo thê thảm, ít ai ngờ tới.


Ví dụ như người hễ chửi người khác , là văng ra
:" Đồ đĩ !" Rất tiếc, nhưng nếu không sám hối, không có phước gì bù lại,
thì sau nhiều kiếp nữa, người đó sẽ phải làm nghề "mua hương bán phấn"
mà chẳng ai muốn này.


5- Luôn nghĩ xấu, nói xấu người khác

Đành rằng khi ở gần những người xấu tính, ta rất
khó mà không nghĩ xấu, và nói xấu về họ. Nhưng nếu cả ngày nhìn đâu ta cũng thấy
người này xấu tính, người kia xấu nết, anh này bê tha, chị kia không ra gì... rồi
luôn mồm rêu rao tật xấu của họ, thế thì, chính ta đang trở thành "rất xấu"
trong mắt mọi người. Ngoài việc không thu được bất cứ lợi ích gì từ việc "
nghĩ xấu, nói xấu" người khác, ta đang tự tay phá hủy phước và đức của
mình. Vì rằng, chê bai ai lỗi gì, chính ta rồi cũng sẽ phạm vào lỗi đó.


6- Hoang phí thực phẩm, vật phẩm

Tôi từng đăng một câu chuyện, kể về một người giàu
có trong làng, khi tiền bạc dư giả, thì thường xuyên tiệc tùng, nấu ra rất nhiều,
ăn chẳng bao nhiêu, và hễ còn thừa thì đổ bỏ. Nhiều năm sau, ông ta mất dần
phúc báu, cuộc sống nghèo túng đi dần dần. Cuối đời, ông bị một chứng bệnh lạ,
đó là, chỉ sau khi ăn no một lúc, ông ta lại thấy đói cồn cào ngay. Nhà không
khá giả gì nữa, nên không phải cứ đói là có đồ ăn ngay, thế nên ông ta thường
trực phải chịu cảnh đói dày vò, mãi cho đến lúc chết.


Đó là một định luật về nhân quả : khi ta coi thường
thứ gì, thứ đó sẽ dần trở nên khan hiếm đối với ta.


Hiện nay, trên thế giới xuất hiện nhiều sự khan hiếm,
như thiếu lương thực, thiếu nước sạch ở những nước chưa phát triển, nặng nề nhất
là ở châu Phi, mỗi năm có đến hàng ngàn người chết vì đói khát, đều có nguyên
nhân từ sự hoang phí thức ăn, nước uống... từ những kiếp trước.


Thật đáng buồn, ít ai ngờ đến rằng, bi kịch ấy xuất
phát từ thói quen "ăn một nửa, bỏ một nửa", "uống một ngụm, bỏ cả
ly" mà chúng ta vẫn bắt gặp hàng ngày ở khắp mọi nơi.


7- Mơ tưởng chuyện dâm dục với người không phải phu
thê của mình


Đây được xếp vào tội " tà dâm", dù rằng
thân ta không phạm, nhưng trong tâm âm thầm nghĩ đến, vẫn kết thành quả báo.
Trước tiên là thường nghĩ tưởng chuyện tà dâm, ta sẽ phát ra một làn sóng, thu
hút các loại quỷ Hấp tinh, các loại hồn ma dâm loạn... bu xung quanh mình.


Kế đó, " kho" phước báu như tuổi thọ,
công danh, sự nghiệp của ta đều bị tiêu trừ . Nếu ngày này qua ngày khác, ta đều
mải miết chạy theo những " mơ tưởng dâm dục" với những người không phải
vợ, hay chồng mình, thì " kho phước báo" vốn đã mong manh của ta, liệu
còn được nhiều sao?


Có những người cuộc đời cứ xuống dốc dần dần, dù
không thấy phạm tội gì khác, chính là do lỗi " dâm ý" này.


(
Quang
Tử
)

*********************************************

Xin đơn cử một câu chuyện sau, trích trong sách
" Nhân quả Phụ giải Lương Hoàng Sám 2" của giáo sư Quả Khanh, để quý
vị hiểu thêm về những tai hại từ những lỗi tưởng chừng như không đáng gì này.




"Chuyện phát sinh vào năm 1995.

Ngày nọ, do tôi ( Quả Khanh- một cư sĩ có túc mạng
thông, thấy được nhân quả nghiệp duyên của mọi người ) không cẩn thận, ngón út
trái bị kẹt cửa gây thành vết thương. Tôi thấy không có gì đáng lo, nhưng vợ
tôi nhất quyết ép phải băng lại (kể từ sau khi học Phật rồi, nhà tôi không có
trữ thuốc men chi), do vậy tôi đành lấy chút bông gòn đậy lên vết thương rồi cột
vải băng sơ sài, cốt yếu là để cầm máu mà thôi.


Chiều đó, tôi đến bệnh viện bàn chuyện cùng bác sĩ
Hoàng, ông thấy ngón tay tôi băng quá ẩu tả bèn rịt thuốc, bó lại đàng hoàng
cho tôi. Tôi không từ chối, nhưng sau đó tôi trả tiền thì ông nói:


- Chỉ là chuyện vặt, có tốn kém to tát đâu mà ông
đòi trả tiền?


Tôi bảo:

- Người học Phật như chúng ta “Hễ không phải của
mình thì một xu cũng không được lấy. Huống nữa là lấy nhiều hơn thế”.


Bác sĩ Hoàng liền nói:

- Xem như đó là “của tôi cho ông”.

Vì vậy tôi mới chịu thôi, không ép ông lấy tiền nữa.

Trước lúc từ giã, bác sĩ Hoàn trao cho tôi xấp băng
cá nhân còn lại (gồm chín miếng), bảo tôi hãy đem về cất, để dành khi cần thì
có mà dùng (cho tiện lợi)… tôi nhận xong, nhất quyết đưa tiền, thì ông nói:


- Tôi thường đến nhà ông ăn cơm uống trà, ông cũng
tốn tiền mua thức ăn khoản đãi, vậy khoản tiền này để tôi lo, không được hay
sao?


Trước lúc quay về, tôi chưa yên tâm nên cứ dặn dò
ông mãi:


- Nhất định phải nhớ trả tiền cho bệnh viện giùm
tôi đó nha.


Ông cười gật đầu.



Hôm sau, vết thương nơi ngón tay út đã tạm lành.
Qua hôm sau nữa thì ngón trỏ phải của tôi lại bị thương chảy máu, tôi lập tức lấy
băng cá nhân ra xài. Thầm nghĩ: “Bác sĩ Hoàng đưa cho mình mang về cất xài đúng
là thật tiện lợi.”


Khi con gái tôi - Quả Lâm ( cũng có túc mạng thông)
tan học về nhà, vừa vào cổng nó đã hỏi:


- Ba à, ngón trỏ phải của ba vì sao lại bị thương vậy?

Tôi đáp:

- Do ba không cẩn thận bị kẹt tay!

Nó bảo:

- Không phải vậy đâu! Mà…băng cá nhân trên tay là
do ba mua về hả?


Tôi đáp:

- Tiền mua băng là do bác Hoàng cho.

Con tôi vừa nghe lật đật nói liền:

- Nhưng bác sĩ Hoàng không có trả tiền, cũng không
lưu tâm gì đến chuyện này! (Bởi ông cho rằng mình là bác sĩ của bệnh viện, dù
có lấy chút bông, băng… tặng ba thì cũng chẳng hề gì). Ba ơi, chỗ này ba sai rồi!
Vốn là ba không nên tích trữ đồ phi pháp để tiện dùng. Ba không thấy hiện tại
mình đang bị thương tiếp để… “dùng cho tiện” hay sao?


Tôi bảo:

- Bác sĩ Hoàng có hứa với ba hẳn hoi mà, ông ta
không thể nào chẳng trả tiền giúp cho ba!


- Vậy thì bây giờ ba hãy gọi điện để xác minh, là sẽ
rõ ngay thôi.


Thế là tôi gọi điện cho bác sĩ Hoàng:

- Này tiên sinh, ông có trả tiền băng dinh cá nhân
cho tôi không hả?


Bác sĩ la lên:

- Ôi trời ơi, chỉ là chút việc cỏn con mà sao ông cứ
đeo mãi trong lòng vậy hả? Tôi không còn nhớ tới nữa.


Tôi cười bảo ông:

- Nhờ ông anh có nhã ý muốn tôi “lấy đại” băng về dự
trữ cho “tiện dụng” nên quả thực là “rất tiện” đó: Hôm qua, ngón út trái của
tôi bị thương mới vừa lành, thì hôm nay ngón trỏ phải lại bị thương tiếp (cho xứng
với mớ băng phi pháp ông đưa tôi tích trữ)… Này tiên sinh, ông làm ơn làm phước…
mau mau trả tiền giùm cho tôi đi. Nếu không tôi sẽ phải bị thương thêm 8 lần nữa
cho đủ với 9 miếng băng “cất giữ bất hợp pháp” này đó.




Nghe vậy, bác sĩ Hoàng lật đật xuất tiền ra trả
ngay.


Do tôi dùng băng cá nhân là của công, của bệnh viện,
không phải là “của riêng của bác sĩ Hoàng”, tất nhiên “phải trả tiền”.




Ngày nọ lúc ăn cơm, cánh tay tôi đột nhiên bị đau
nhức như bị vật gì kẹp vào. Đau đến mức tôi phải bật tiếng rên. Con tôi nói:


- Ba à, trên cánh tay ba con thấy có cái kìm nhổ
đinh (vô hình) đang kẹp thịt ba, ba có lấy trộm kìm của ai không hả?


Vừa nghe vậy tôi liền đáp:

- Không phải chỉ có kìm, mà còn các thứ khác như:
tua vít, mỏ lết… nghĩa là nguyên bộ đồ nghề sửa xe đạp. Đấy là vào thuở “mười
năm tai kiếp” xa xưa… Lúc ấy do công xưởng ngưng hoạt động nên vật dụng đồ nghề
trong đó ai cũng có thể đem về, ba cũng lấy hộp đồ nghề sửa xe, hiện giờ vẫn
đang còn trong nhà mình. Hồi đó con chưa sinh ra! Đây đúng là “muốn người đừng
biết trừ phi mình đừng làm”. Thực là tự làm tự chịu mà.


Tôi nói xong cánh tay cũng hết đau. Đền nay, đồ nghề
vẫn còn trong rương tôi, trở thành “Giới sư” nhắc nhở tôi về Luật báo ứng nhân
quả “tự làm tự chịu”


Những việc nhỏ thế này, tôi nghĩ chư độc giả ắt sẽ
có nhiều người phạm phải. Xin quý vị vào những lúc rảnh rang, hãy tĩnh tâm tự
kiềm điểm thật kỹ xem, mình có lấy “của công” những đồ thuộc kho xưởng tư nhân
hay quốc gia… đem về làm “của riêng nhà mình” hay không. Phải tính luôn cả giấy,
bút… Nghĩa là: từ mẩu bút chì cho đến một xu nhỏ (bất của vật nào không thuộc về
mình mà lấy thì đều là tội!) Quý vị cần phải nhớ ra hết, mà sám hối cho đủ.


Những đồ vật trót lấy phi pháp đó, giờ không thể trả
lại, quý vị có thể quy ra thành tiền tiền, dùng vào việc in kinh, phóng sinh,
làm từ thiện…đều có thể giúp diệt tội.


Phải biết, một phần trăm đồng vẫn là một tiền, chút
ác nhỏ nếu không đoạn dứt mà tích chứa lâu ngày sẽ biến thành tội to. Vì giọt
nước chảy lâu cũng có thể soi thủng đá. Lỗi nhỏ còn phải sám hối, huống chi là
tội lớn.


Trong xã hội hiện nay: Tâm tham, sân, si của con
người rất nặng (có thể vì tiền mà làm đủ tội ác). Đệ tử Phật cùng tất cả chúng
sinh trên thế giới cần phải tự thắp đuốc trí tuệ lên, chiếu soi tâm mình, đem lại
ánh sáng cho xã hội."
Link Xem Video


CẦU SIÊU CHO CHIM SẺ

( Đỗ Hòa - thành viên của nhóm 'Luân hồi & Nhân quả')

Tôi tên Đỗ Hòa, là một giáo viên cấp hai tại thành phố Vũng Tàu, trường THCS Võ
Văn Kiệt. Tôi biết đến Phật Pháp từ thời còn là sinh viên. Khi đó, tôi chưa
biết nhiều về những pháp môn vi diệu của đạo Phật, như chú Đại Bi, hộ niệm Vãng
Sinh Tịnh Độ, Bát Nhã... mà chỉ đơn thuần là những lời cầu nguyện chân thành
trước Đức Phật.

Cách đây mấy năm, khoảng tháng 7 / 2008, tôi phải ra TP Huế để tham dự kì thi
tuyển vào Đại Học. Chỗ tôi thuê phòng trọ nằm gần một khu vườn rất đẹp, rất thơ
mộng, một lũy tre êm đềm soi bóng lên một con suối nhỏ. Quả là ở Huế có khác,
mọi thứ dường như đều có thể đi vào thi ca lãng mạn.

Một buổi, khi ngang qua khu vườn ấy, một cơn gió mạnh bất chợt thổi lên, xô lũy
tre ngả nghiêng trong gió, quăng một vật gì đó xuống đất. Tôi lại gần xem xét.
Thì ra là một chú chim sẻ non, không biết bị cành tre kẹp hay sao đó, mà nội
tạng vỡ cả ra ngoài. Thật đáng thương.

Nếu như là bây giờ, chắc tôi sẽ tụng chú Đại Bi, hay hộ niệm cầu Vãng sinh cho
chú chim non, nhưng khi ấy, tôi chưa biết đến những pháp môn vi diệu đó. Việc
duy nhất tôi có thể làm, là niệm “ Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật ! Nam Mô
Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật ! ...” Được vài câu, tôi khấn như thế này:

“Con nguyện đem phước của con chuyển cho chú chim này được tái sinh vào một nơi
an lành tốt đẹp”

Xá ba lần rồi đem chú chim ấy đi chôn, và không lưu tâm đến chuyện này nữa, vì
khi ấy, tôi đang dồn hết tâm ý vào thi cử.

Tối đó, tôi liền có một giấc mơ rất đặc biệt. Tôi thấy mình ở trong một khu
vườn cực kì đẹp đẽ, nguy nga, chắc hẳn đó không phải là cảnh của thế gian này,
vì vẻ đẹp ở đây vượt xa những gì tôi từng thấy. Một con chim vô cùng tuyệt mỹ
bay tới gần chỗ tôi, nó lộng lẫy, đẹp đến mức văn phong hạn hẹp của tôi không
có cách gì để miêu tả. Chỉ biết chắc chắn rằng trần đời không thể nào có một
con chim đẹp đến thế, đây hẳn phải là một con chim tiên hay đại loại như vậy.
Nó tiến lại gần tôi, cúi đầu chào tôi ba cái, rồi bay đi.



Khi tỉnh dậy, tôi hiểu ra rằng, con chim mà tôi chôn hồi chiều đã được tái sinh
vào cõi lành đúng như lời nguyện. Và nó đã quay lại báo mộng để cảm ơn tôi.

Không biết có liên quan gì không, nhưng kì thi ấy tôi thi đậu. Và rồi vài năm
sau, tôi trở thành một giáo viên như hiện giờ, đúng như nguyện vọng mà tôi ấp ủ
từ lâu. Thỉnh thoảng nhớ lại chuyện này, tôi thấy một niềm vui nhè nhẹ, một sự
bình an trong tâm hồn từ lâu đã chai sạn với dòng đời nghiệt ngã này.
Link
Xem Video
https://youtu.be/DXXTaOikmgc

CHỈ VÀI CÚ CLICK CHUỘT, ĐƯỢC PHƯỚC ĐỨC VÔ TẬN

Đức Phật dạy : trong tất cả các loại bố thí, thì bố thí Pháp là vĩ đại
hơn hết, công đức thù thắng hơn hết.

Trong bố thí Pháp lại chia ra rất nhiều loại , như thuyết pháp, nghị luận Pháp,
ấn tống Kinh sách....miễn đúng với lời Phật dạy, có thể khiến người khác tăng
trưởng thiện tâm, tăng trưởng Bồ Đề tâm, thì tất cả những cách bố thí Pháp đó
đều là công đức vô biên vô lượng.

Tại sao là vô viên vô luợng ?

Ví như có một người đem tiền in một quyển sách giảng nói về nhân quả, ngay khi
vừa in xong chưa ai đọc hết, thì các Thần linh trong siêu hình đã ghi vào sổ
công đức của người đó rồi. Sau đó người ấy đem cho nhiều người mượn đọc, trong
số những người đọc đó, có người thích ít, có người thích nhiều, có người ghi
nhớ , có người quên.... nhưng kiểu gì thì cái “ Thiện” cũng đã được gieo giống
vào trong tâm họ, không ít thì nhiều. Như thế, phước đức của người in sách được
tăng thêm rất nhiều.

Nhưng chưa hết, khi hạt giống thiện đã gieo vào tâm người khác, gặp cơ duyên
thuận lợi, chúng sẽ nảy mầm. Nảy mầm như thế nào ? Những người đó sẽ bắt đầu
làm những việc thiện, người thì phóng sinh, người thì xây chùa, người thì từ bỏ
việc ác, người thì đi hiến máu.vân vân...



Tùy theo căn cơ khác nhau, có người vài tháng thì hạt giống Thiện sẽ nảy mầm,
có người vài năm, vài chục năm, thậm chí có người phải vài kiếp mới bắt đầu làm
việc thiện, nhưng hễ đã từng tin nhận những giáo lí trong quyển sách về nhân
quả đó, thì thể nào cũng có ngày Thiện tâm của họ được khai mở. Và họ sẽ thực
hành theo những điều đã đọc trong sách, không làm phước này thì làm phước khác,
hết thảy phước có được từ những việc thiện đó, người in sách cũng đều được
hưởng phần trăm trong đó. Như thế, công đức của người in sách lại tăng lên gấp
bội.

Vẫn chưa xong, do những người kia làm nhiều việc phúc lành, lại có rất nhiều người
khác lấy họ làm tấm gương, và cũng noi theo làm những việc thiện khác, họ sống
tốt hơn, tử tế hơn, và cái Thiện được phát tán rộng hơn...những công đức ấy,
người in sách lại cũng được hưởng vài phần trong từng việc.



Vấn đề lớn nhất là, một khi hạt giống Thiện đã nảy mầm và tăng trưởng, trừ khi
bị chặt mất, còn không nó sẽ lớn mạnh dần lên đến vô tận. Những người đã đọc
sách Nhân quả rồi tin nhận, họ sẽ làm nhiều việc Thiện, làm nhiều việc Thiện
rồi sẽ thành thói quen, để rồi nhiều kiếp sau họ lại làm nhiều việc thiện khác,
và chẳng thể biết được khi nào họ sẽ dừng lại, có nghĩa là chẳng thể biết được
khi nào phước đức của người in sách sẽ dừng lại. Tất cả đều bắt đầu từ một
quyển sách.



Đó chỉ là phân tích sơ qua công đức của một người ấn tống sách, còn những việc
bố thí Pháp khác thì còn vô cùng vô tận gấp vô vàn lần, đến mức chỉ có Đức Phật
dùng Phật nhãn mới thấy hết được .



Thời đại ngày nay, khi công nghệ thông tin bùng nổ, sẽ kéo theo sự bùng nổ của
: hoặc là tội lỗi, hoặc là phước đức. Với internet, với facebook, chỉ cần vài
cú click chuột là một hình ảnh, một câu nói,.một bài viết sẽ được gửi tới hàng
ngàn người, hàng vạn người, thậm chí hàng triệu người . Như thế, internet nói
chung, và facebook nói riêng, là một công cụ khuếch đại vô cùng ghê gớm.

Khi mở face lên và bắt đầu gõ phím, người ta sẽ đối diện với, hoặc là tội lỗi
khủng khiếp, hoặc là công đức vô lượng.

Tội lỗi khủng khiếp là khi , có ai đó dại dột bôi nhọ nói xấu ai đó, chửi bới
gì đó, hay đăng những hình khiêu dâm, tục tĩu..vân vân... Bình thừơng, tội của
họ là một, thì với facebook, tội của họ được tăng lên trăm lần, ngàn lần, vạn
lần tùy theo số người xem, số người like, số lượt share.

Còn công đức vô lượng là khi, có người nào đó đem những điều hay lẽ phải, đem
những lời vàng ngọc của Thánh nhân, đem Phật pháp sâu xa nhiệm màu đăng cho
nhiều người khác biết đến. Thật không thể lường hết công đức của người đó nhiều
đến đâu.

Bình thường , muốn ấn tống một quyển sách, ta phải bỏ ra khá nhiều tiền và công
sức để in ấn, sau đó lại phải vất vả đi tìm người để tặng, mà khổ nỗi, số người
thích đọc kinh, đọc sách ở nước ta lại khá ít, đa phần bây giờ người ta thích
lên điện thoại, hay máy tính để đọc thông tin. Nhưng với facebook, mọi chuỵện
trở nên dễ dàng hơn. Không hề tốn kém, không mất nhiều công sức, chỉ cần đầu tư
một ít thời gian tìm bài hay, những sách hay và share. Chỉ thế thôi nhưng việc
ấy hiệu quả tương đương với việc ấn tống cả ngàn bản, cả vạn bản in giấy.

Và kết quả là gì ? Hàng ngàn, hàng vạn người sẽ được tăng trưởng thiện tâm,
tăng trưởng Bồ Đề tâm mỗi ngày. Vô số điều thiện sẽ được thực hiện, vô số niềm
hạnh phúc sẽ nở rộ khắp trần gian này. Ánh sáng của chân lí, của chánh pháp sẽ
tràn ngập khắp nơi, xóa tan tăm tối trong tâm hồn biết bao con người . Công đức
đó thật vô biên vô lượng, không thể tính đếm. Và bạn có thể làm điều đó ngay
bây giờ, chẳng có gì ngăn trở bạn cả.

Bạn không phải lo lắng gì về tiền bạc.Bạn cũng không phải đổ mồ hôi cần lao khó
nhọc để gây tạo công đức. Chỉ việc bấm bấm vài cái, thế thôi.

Tùy theo trí tuệ của từng người ,mà có nhiều cách khác nhau để tạo phước
“khủng” bằng facebook. Bạn có thể viết hẳn một bài viết, hay nhiều bài viết
bằng trí tuệ của chính bạn. Bạn cũng có thể đánh máy những quyển sách hay, chia
thành từng phần rồi đăng lên. Một số bạn có tài dùng photoshop để chỉnh sửa
những bức hình có thể truyền tải đạo lí, đó cũng là một cách hiệu quả. Một cách
khác đơn giản hơn nhưng rất công hiệu, đó là lên google, tìm những bài hay trên
những diễn đàn, những web chuyên về đạo lí, rồi copy lên face của bạn. Hay đơn
giản nhất, bạn chỉ cần tìm những bài hay, đã đăng trên các trang facebook về
Phật pháp, các nhóm Phật giáo hay các trang facebook khác, rồi share rộng rãi
khắp nơi.



Và đây là một mẹo nhỏ để phát tán rộng rãi các bài viết của bạn. Đầu tiên bạn
cần tham gia vào nhiều nhóm facebook với số lượng thành viên lớn (từ 10.000 đến
trên 100.000 ), sau đó với mỗi bài viết bạn đều chia sẻ lên các nhóm đó. Có
những nhóm cho phép bạn share thỏai mái, cũng có nhóm phải chờ Ban quản trị phê
duyệt ( bạn có thể bỏ qua những nhóm như vậy để tiết kiệm thời gian và công
sức), và như thế, bài viết của bạn sẽ đến được với hàng vạn thành viên của các
nhóm đó trong thời gian chỉ vài giây.



Vấn đề cuối cùng, cũng là vấn đề quan trọng nhất, đó là bạn phải đảm bảo những
bài viết của mình thực sự là cái Thiện, truyền tải Thiện pháp đến với mọi người
, thực sự khiến con người ta sống tốt hơn, thực sự khiến Đạo tâm của mọi người
tăng trưởng hơn. Nếu không ,thay vì tạo ra công đức vô lượng, ta lại gây ra cái
họa vô lượng cho chính mình.

Chúc bạn sẽ thành công, trở thành những chiến binh của lẽ phải, đem ánh sáng
Thiện pháp đến khắp nơi nơi.

Quang Tử
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=1956626334616691&set=g.565482133571947&type=1&theater&ifg=1