Thứ Tư, 27 tháng 12, 2017

[MÀU NHIỆM] CÂU CHUYỆN PHÓNG SINH

( Sưu tầm ở Việt Nam )

Khi mới ra trường tôi về công tác tại Huyện Yên Châu, một huyện nghèo thuộc
tỉnh Sơn La.

Tại Yên Châu thú rừng thường hay bị bắt để ăn thịt, đem bán, hoặc nuôi chơi.
Tính tôi thích động vật nên hay mua những con lạ về nuôi (Trước đây do ở cùng
gia đình nên có muốn nuôi cũng không được, vả lại trên Thị xã Sơn La, chỗ tôi ở
trước cũng không hay có thú rừng nên với tôi con gì cũng lạ).

Tôi thường dặn học sinh nếu thấy ở đâu bán thú rừng lạ lạ thì bảo lại với tôi.
Tôi dạy môn nhạc, môn của tôi còn ít giáo viên, thường tôi cứ dạy kỳ 1 dồn hết
tiết cho xong sớm, kỳ II đi tăng cường các trường khác nên rất nhiều học sinh ở
các trường là "tai mắt" cho tôi trong việc tìm mua thú rừng. Là giáo
viên nên tiền lương chẳng bao nhiêu, có bao nhiêu tiền tôi dồn hết vào mua thú.

Có lần học sinh bảo trên mường Lựm có nhà nuôi con Cầy Hương hay lắm. Họ nuôi
như nuôi chó trong nhà, thả rông, chủ đi đâu con cầy cũng chạy theo. Lúc thường
thì nó nằm ở một ngăn trong cái chạn.

Nghe vậy tôi khoái lắm, lên ngay mường Lựm xem. Đến nơi thấy đúng thật như vậy,
con Cầy này rất khôn. Khi chủ nhà muốn giới thiệu với khách chỉ cần gọi là nó
chạy ra, lăn lộn chơi đùa, cắn tay trêu khách (nó cắn đùa thôi chứ không cắn
thật, sau này tôi nuôi mấy con, bị mấy cái cắn thật của loài này mới hiểu). Con
cầy này rất đẹp, lại thông minh nên tôi khoái lắm, quyết về mua mấy con nuôi
chơi.

Thấy chủ nhà bảo họ nuôi từ lúc nhỏ Cầy nó mới quen nên tôi cũng tìm bắt con
nhỏ. Thời gian sau tôi mua được hai con Cầy nhỏ, lại thêm một con Cầy to bằng
con chó lớn, nghĩ tới cảnh thả chúng chạy rông, tôi .. rất khoái

Nuôi mấy hôm tôi bị cắn mấy phát, chảy máu (rất đau ... hi hi .. răng nó sắc
như dao), học sinh của tôi đến chơi cũng có vài em thò tay trêu bọn cầy và bị
cắn.

Một thời gian sau thấy nó không cắn mình nữa, tôi bắt đầu nghĩ tới chuyện thả. Tôi
thả hai con nhỏ trước, lúc đầu chúng nó quanh quẩn bên lồng, tôi bèn kệ nó, thế
là ... cả hai con chuồn luôn

Tôi bỏ mấy quả chuối quanh lồng dụ nó về nhưng bọn nó chỉ về ăn chuối, ăn xong
lại lặn mất tăm

Nhiều người gợi ý tôi quây lưới mà bắt, rồi thịt mà ăn đi thôi, nhưng tôi nuôi
để chơi, bảo thịt thì thà đem thả cho xong. Được một thời gian đến chuối bọn
chúng cũng chẳng thèm ăn, không biết lặn mất tăm đi đằng nào. Bác chủ nhà cáu
tôi lắm, phàn nàn luôn, vì bác ấy thích cho chúng vào nồi.

Một dạo có người trên Chiềng Khoi tới chỗ tôi trọ bảo mới lên rẫy bắt được con
khỉ, biết tôi hay mua nên muốn bán cho tôi. Tôi liền theo người đó lên nhà họ ở
Chiềng Khoi xem, thấy đó là một con Cu Li Lớn ( Loại này nhìn tương đối giống
loại Cu Li nhỏ, nhưng nó to hơn, loại lớn có trong sách đỏ còn loại nhỏ thì
không). Tôi mua con này.

Nuôi một thời gian sau, thấy nó cứ vạch lồng muốn chốn (hở chút thôi là chạy
mất tiêu), lại gầy tọp đi, tôi xót quá. Nghĩ tới chuyện thả.

Trước đây tôi cũng thường thả chim, lúc thả chưa biết đó gọi là phóng sinh, chỉ
là thấy họ bán mấy con chim đẹp thì mua về. Lúc ngắm chơi lại nhìn thấy mấy con
chim trong lồng của mình nhảy loạn xạ lên khi thấy bọn chim ở ngoài bay hót nên
thấy tội nghiệp mà thả thôi. Cứ mua lại thả, thả xong lại mua ...

Lần này định thả con Cu Li lớn, tôi nghĩ mãi, vì tôi tiếc con này. Tuy nhiên
khi nghĩ kĩ tôi quyết định không chỉ thả con Cu Li lớn đang gầy yếu, mà thả hết
luôn số động vật tôi đang nuôi. Vì tôi nghĩ: "Con này nó buồn quá mà gầy
gò vậy, nhưng con khác tuy không gầy nhưng chắc gì đã muốn tôi nuôi
chúng". thế là tôi đem thả hết, cả con cầy to tướng kia cũng thả luôn.

Vì muốn giáo dục học sinh nên hôm thả tôi gọi mấy em học sinh hay đến chỗ tôi
chơi đi thả cùng. Chúng tôi mang thú lên Chiềng Khoi, mang vào tận rừng thả.

Lúc ở nhà có lần con Cu Li đó xổng chuồng, nó chạy rất nhanh, khác hẳn kiểu
lười biếng chậm chạp, cả ngày không nhúc nhíc khi bị nhốt. Lần nó xổng tôi phải
vất vả lắm, lại có nhiều người quây mới bắt lại được. Vậy mà lần này thả hẳn,
dốc nó ở trong bao ra, không biết nó vì lâu mới nhìn thấy rừng lại hay biết
được thả luôn mà cứ ngẩn ra không chịu chạy, cứ nhìn rừng phía trước, rồi lại
ngoảnh đầu nhìn tôi như không tin.

Sợ nó cứ lười biếng không đi, nằm ngay ven rừng bị người ta bắt lại nên tôi đặt
nó lên một cành cây, lại rung rung cành cây để đuổi cho nó chạy. Vậy mà nó
không chạy, (Khác hẳn khi trước, hở ra là bò đi vun vút) nó ngoảnh hẳn đầu lại
nhìn tôi, ánh mắt rất cảm kích. Thú thực là mắt của nó vốn to, bình thường
chẳng thấy gì biểu cảm ngoài vẻ buồn bã lười biếng. Thế mà lúc đó từ mắt nó tôi
thấy sự cảm kích thật sự, tôi chưa từng thấy ánh mắt của con người nào thể hiện
được sự cảm kích như vậy, kể cả trên phim.

Tôi cứ đập cành cây và nó cứ nhìn tôi, một lúc rồi nó cũng ngoảnh đầu lại bò
đi. Sau hôm đó về, tôi nhớ mãi ánh mắt của nó, đó là ánh mắt cả đời tôi không
quên được. Sau này tôi có kể cho nhiều người nhưng không ai tin cả, họ cứ bảo
tôi nghĩ quá. Chỉ có học sinh đi cùng tôi lúc đó là công nhận ánh mắt lạ, và
trên đường về các em ít nói hơn, không ồn ào như khi đi.

Một điều lạ nữa là một thời gian ngắn sau khi thả con Cu Li đó cùng mấy con thú
khác. Tôi được chuyển công tác từ Yên Châu về Hà Nội. Trước đó đã có nhiều lần
gia đình tôi xin cho tôi chuyển công tác, vì không muốn tôi ở vùng hẻo lánh đó
mãi, mà chuyển không được.

Anh chị tôi quan hệ rất rộng và thương em nên cũng rất để ý đến việc chuyển
vùng của tôi. Có lần mấy người anh kết nghĩa của anh tôi biết chuyện, họ khẳng
định sẽ xin được chuyển vùng cho tôi (họ rất có địa vị trong xã hội, là những
người có uy tín, nói được làm được). Vậy mà cuối cùng hết năm ấy các anh ấy vẫn
không xin được.

Có lần tôi đang trên trường, chị tôi gọi điện báo năm sau tôi sẽ được chuyển
vùng. Giọng chị mừng lắm (chị là một người tuyệt vời, rất thương các em và hào
phóng còn hơn cả con trai từ nhỏ chị đã luôn chăm chỉ và lo cho các em từng
chút một). Chị nói chị xin cho họ hàng một người có địa vị trong ngành giáo dục
chuyển xuống Hà Nội (lúc đó chị tôi công tác ở Hà Nội và cũng rất có quan hệ),
người kia hứa sẽ chuyển vùng được cho tôi, coi như đổi nhau. Vậy mà hết năm đó,
chị chuyển cho họ hàng người kia được rồi mà người kia vẫn không chuyển được
cho tôi.

Mấy lần đó đều là người có uy tín và địa vị hứa, tưởng chắc như đinh đóng cột
vậy mà cuối cùng đều xảy ra trắc trở bất ngờ, những chắc trở đó họ cũng nói lại
và quả thật là trắc trở bất ngờ đó có thật, rất dễ xác minh, không phải họ bịa
ra.



Cuối cùng kết quả là tôi vẫn không được chuyển vùng.

Vậy mà như tôi đã nói, sau một thời gian ngắn thả bọn thú rừng tôi nuôi nhốt
thì tôi chuyển vùng được. Điều đặc biệt là lần này chẳng có ai hứa giúp cả,
chuyển rất tự nhiên.



Anh rể tôi ngồi chơi điện tử trên mạng, thế nào lại nhớ đến việc của tôi, liền
vào mục tuyển người gì đó ở trên mạng, thấy một trường tuyển giáo viên, thế là
gọi tôi bảo đến thử xem. Lúc đó đang hè, tôi và chị tôi đi đến đó. Trường đó
lại vừa tuyển được giáo viên xong, hai chị em lại tiu nghỉu đi về.



Mấy hôm sau tự nhiên có người gọi điện bảo đến thử việc. Hoá ra trường kia tuy
có người rồi, nhưng chị Hiệu trưởng trường đó chơi thân với Hiệu trưởng các
trường khác. Sau khi chúng tôi ra về, tuy không nói gì nhưng chị lại gọi điện
giới thiệu tôi cho cô Hiệu trưởng trường tôi đang công tác bây giờ, thế là họ
gọi tôi đến thử việc. Hôm đầu tiên tới, họ chỉ nói chuyện chứ chưa thử việc
ngay, họ hẹn hôm sau tôi tới dạy thử một bài hát mà họ quy định cho các em. Hôm
sau tôi đến dạy thử, họ tập trung học sinh toàn trường lên sân và tôi dạy một
bài hát. Lúc xuống họ quyết định nhận ngay. Thế là tôi chuyển vùng được.



Lúc đó tôi chỉ thấy mình gặp may mà không nghĩ gì đến con Cu Li kia cả. Nhưng
sau này tôi học Phật thì biết luật nhân quả, tôi nghĩ: "Lúc trước mình xin
chuyển không được có lẽ do mình đang nhốt rất nhiều thú. Lũ thú bị nhốt trong lồng
có cũng giống tôi, bị bó thân trong một vùng nhỏ hẹp. Tôi nhốt chúng là tôi gây
nhân xấu thì tôi cũng bị bó ở đó, phải chịu quả xấu. Dù có những người có địa
vị, có thế lực xin cho tôi thì tôi cũng không chuyển được. Khi tôi thả tự do
cho tất cả bọn chúng là tôi tạo nhân lành, bản thân tôi cũng được hưởng nhân
lành.



( Khuyết danh )
Link
Xem Video
:


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét