Thứ Hai, 4 tháng 12, 2017

[NHÂN QUẢ] NGÒI BÚT CÓ ĐỘC

Đăng ký xem kênh ở đây: https://goo.gl/qQyJyu

Link xem toàn bộ video về nhân quả tại đây: https://goo.gl/pY7kLC

Facebook: https://goo.gl/CE5ro9

link sách: Kho truyện: https://www.slideshare.net/Nhanqualuanhoi

Thư viện download: https://goo.gl/B9JC8K

26. NGÒI BÚT CÓ ĐỘC

Truyện thứ 1:

Cuối đời Minh, ở vùng Ngô Hạ (Tô Châu- Trung Quốc), có Tần sinh học giỏi, lắm tài, giỏi nhất là sáng tác thi từ, nhạc phủ. Anh ta có một tật, đó là hết sức thích châm biếm, nhạo báng cõi đời. Hễ thấy kẻ nào dung mạo, hình dáng xấu xí bèn chẳng chịu nổi, ngay lập tức làm một bài thơ chế giễu ngay trước mặt người đó.

Hễ nghe kẻ khác làm chuyện gì đáng cười, lọt vào tai anh ta là đã có ngay một khúc ca nhạo báng. Một người bạn thân của anh ta đút lót để được vào trường huyện, anh ta bèn làm bài thơ “Du Tường Thi” (thơ nhập học trường huyện) gồm một trăm vần để chúc mừng, thực ra là chửi xéo. Nhà hàng xóm có chuyện mèo chuột, anh ta liền tặng cho mười bài thơ Chim Hoàng Anh, xiên xỏ bóng gió, lời lẽ tột bậc hay khéo, miệng đời rao truyền thấu khắp xa gần.

Do vậy, nhiều lượt Tần sinh bị khốn đốn bởi những nắm đấm trả thù, lại còn bị thưa kiện lên quan, gần như bị tước sạch danh vị, vẫn chẳng có chút thay đổi. Cứ thế một đời không thể nhớ được là đã dùng thi phú bêu rếu, nhạo báng bao nhiêu người.

Đến tuổi xế chiều, bỗng bị sốt rét dẫn đến phát cuồng, tự ăn phân của chính mình, lại còn cầm dao muốn tự cắt lưỡi mình. Người nhà may nhìn thấy, liền giằng lấy dao, lấy xích xích trong buồng trống.

Tần sinh tìm dao không được, bèn nhai lưỡi nát bét phun ra, máu thịt bầy nhầy, mùi tanh thối lan ra tận ngoài cửa. Sau đó, từ khe cửa sổ trông ra, thấy trong sân có cái búa chẻ củi, bèn dũng mãnh phá vỡ cửa sổ thoát ra, vớ lấy búa tự chém chính mình đến chết!

Nhận định:

Trong bộ Giác Thế có nói: “Với tài năng ấy, Tần sinh hô hào khiến cho dân chúng tuân theo phong tục tốt đẹp, há khó khăn gì? Sao lại khiến cho cái tài đó trở thành công cụ để giết mình? Khác gì Tùy Hầu dùng minh châu để ném chim sẻ, dùng gươm Thái A để đốn củi!”

Gần đây, có một thư sinh, có tài văn chương, tự cho rằng ắt sẽ thi đậu, nhưng anh ta ưa đem những giáo huấn trong kinh sách của thánh hiền ra để châm chọc.

Về sau, đi thi nhiều lần được chấm điểm cao, nhưng cứ vào vòng thi sau bèn có chỗ viết sai, luôn luôn bị trượt. Đấy chính là lẽ báo ứng vì đã vũ nhục lời lẽ thánh hiền! Những kẻ có tài trong cõi đời thường phạm lỗi này mà chẳng biết sai trái. Ôi! Đọc sách như vậy, có khác gì kép hát diễn tuồng ư? Hình tượng tư văn đã bị hạng người ấy vùi xuống tận đất mất rồi!

Truyện thứ 2:

Một thư sinh ở Giang Nam, văn chương hay khéo, nhưng tính chuyên thích bàn chuyện buồng the, chuyện dâm dục của kẻ khác.

Năm Kỷ Dậu đi thi Hội, đến khi vào tam trường, lúc làm bài thi, bỗng dưng thấy trên quyển văn của mình có bốn chữ “háo đàm khuê khổn” (ham bàn chuyện buồng the). Chàng vội vàng lấy tay xóa đi.

Khi kiểm lại bài thi để sửa lỗi, thì thấy phía sau quyển thi đã bị chà nát, thế là hỏng hết.

Từ đấy, chàng thư sinh suốt đời lận đận chẳng đỗ đạt gì.

Truyện thứ 3:

Một thư sinh ở Duy Dương vừa viết xong một quyển dâm thư (sách khuyến khích dâm dục), đêm nằm mộng thấy thần hiện quở trách. Tỉnh giấc bèn tự hối lỗi, liền thôi không dám viết thêm nữa.

Nhưng về sau, do con thơ, nhà nghèo, vẫn lấy quyển dâm thư ấy ra đem in kiếm ít tiền. Chẳng lâu sau, mắt bị mù, tay sanh ghẻ độc, năm ngón tay đều co quắp mà chết.

Truyện thứ 4:

Đời Đường, có một văn nhân có tài, tên Nguyên Chẩn (779 - 831). Em họ Nguyên Chẩn là Thôi Oanh Oanh, vốn là tuyệt thế giai nhân. Nguyên Chẩn say đắm nhan sắc của nàng Oanh Oanh, cố công xin cưới, nhưng mẹ cô ta không đồng ý, vì bà vốn muốn gả Oanh Oanh cho người khác là Trịnh Hằng.

Chẳng được toại ý, Nguyên Chẩn hết sức oán hận, do vậy, anh ta dồn sức viết bộ tiểu thuyết Hội Chân Ký để bêu xấu. Trong đó, nhân vật chính đặt tên là Thôi Oanh Oanh, chuyên làm những việc vụng trộm, tà dâm, còn viết những bài thơ xướng họa ân ái lưu truyền trong cõi đời, khiến cho người đời chỉ biết đến Thôi Oanh Oanh trong chuyện là hạng lẳng lơ, làm cho nàng vốn trong sạch không tỳ vết phải chịu nhục ngàn thu, lại cũng khiến nam nữ thanh niên đời sau bắt chước theo việc hẹn hò vụng trộm.

Sau này Nguyên Chẩn lúc chết cực kỳ đau đớn khổ sở, chết rồi lại bị sét đánh nhằm trúng thi thể.

( Trích Thọ Khang Bảo Giám - Ấn Quang Đại Sư )

https://www.facebook.com/photo.php?fbid=2043951572550833&set=g.565482133571947&type=1&theater&ifg=1 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét