Thứ Tư, 6 tháng 12, 2017

[NHÂN QUẢ] TĂNG TUỔI THỌ, PHƯỚC LỘC

Đăng ký xem kênh ở đây: https://goo.gl/qQyJyu

Link xem toàn bộ video về nhân quả tại đây: https://goo.gl/pY7kLC

Facebook: https://goo.gl/CE5ro9

link sách: Kho truyện: https://www.slideshare.net/Nhanqualuanhoi

Thư viện download: https://goo.gl/B9JC8K

47. TĂNG TUỔI THỌ, PHƯỚC LỘC - NHỜ CỰ TUYỆT CHUYỆN MỜ ÁM

(Trích Thọ Khang Bảo Giám- Ấn Quang Đại Sư )

Truyện thứ 1:

Đời Minh, thư sinh họ Tôn ở Ninh Ba, nhà nghèo, đi dạy vỡ lòng cho trẻ. Dạy suốt năm, chẳng qua là được trả mấy lạng bạc. Về sau, mất chỗ dạy học, bèn về ở nhờ nhà họ Trương ở Đường Tây, sao chép sách vở để lấy tiền công sống qua ngày.

Đứa tớ gái nhà ấy, một lần chờ đêm thâu tìm đến rủ rê chim chuột. Ông nghiêm khắc cự tuyệt. Đứa tớ gái bèn dan díu với một thầy giáo khác cùng sống trong nhà ấy.

Đến tiết Đoan Ngọ, ông giáo ấy xin thôi dạy học vì bị sanh ghẻ lở, trị mãi không lành. Ông được cử làm gia sư để thay thế.

Về sau, tình cờ gặp người chú khi ra bến sông, người chú bảo:



“Do con ta bị bệnh, ta đến cầu đảo ở miếu Thành Hoàng. Đêm nằm mộng thấy Thành Hoàng ngồi trên điện, gọi nha lại đem sổ ghi tên kẻ đói rét ra sửa. Người hầu đọc tên để thần xem xét.

Đọc hơn mười mấy tên, tới tên của cháu ( họ Tôn), ta hỏi nhỏ nha lại: “Họ Tôn do duyên cớ gì mà được sửa chữa?”

Nha lại đáp: “Người này năm bốn mươi sáu tuổi, lẽ ra phải bị chết đói trong khi lưu lạc bên ngoài. Do đêm Mười Tám tháng Tư năm nay, cự tuyệt ả người hầu dụ dỗ làm chuyện dâm bôn. Vì vậy được tăng thêm tuổi thọ hai kỷ (hai mươi bốn năm), sửa thành được ghi tên trong sổ hưởng lộc. Ta rất mừng cho cháu vậy”.

Về sau, ông mở trường dạy, được người theo học càng đông. Mỗi năm thu được hơn trăm lượng bạc. Đến năm ông bốn mươi sáu tuổi, nhằm đúng năm Vạn Lịch 36 (1608), giá gạo vọt lên rất cao, người chết đói khá đông, nhưng ông vẫn dư dả. Đến khi con ông đã trưởng thành, nhà đã giàu to. Đến tuổi cổ hy (bảy mươi), ông không bệnh tật mà mất.

Truyện thứ 2:

CỨU NGƯỜI THÀNH RA CỨU CHÍNH MÌNH

Vào khoảng cuối triều nhà Minh, ở Phúc kiến có người tên Trương Văn Khởi cùng với một người họ Chu cùng chạy vào núi tránh giặc loạn, gặp một cô gái cũng chạy loạn đã đến đó từ trước. Cô gái nhìn thấy hai người thì hết sức hoảng sợ, muốn bỏ chạy đi nơi khác. Thấy thế, Trương Văn Khải liền nói:

- “Nếu cô đi khỏi đây ắt gặp phải bọn giặc loạn. Chúng tôi đều là những người đàng hoàng, quyết không làm hại cô đâu”

Giữa đêm, họ Chu chợt khởi ý không tốt, muốn xâm hại cô gái, Văn Khải liền hết sức ngăn cản nên họ Chu không làm gì được.

Sáng hôm sau, Trương Văn Khải sợ có họ Chu ở đó sinh chuyện không hay, liền đưa cô gái cùng ra khỏi núi, mới biết bọn giặc đã rút đi. Văn Khải dò hỏi tìm được người nhà cô gái, giao cho họ đưa cô về nhà.

Về sau, Văn Khải được người ta mai mối lấy con gái nhà họ Hoàng, của hồi môn đưa theo rất nhiều. Đến khi gặp mặt mới biết, hóa ra con gái nhà họ Hoàng, chính là cô gái đã gặp trong núi.

Sau này vợ chồng ông sinh được hai người con trai, về sau đều đỗ đạt tiến sĩ. Giả như lúc trong núi, Văn Khải không cứu cô gái đó khi họ Chu có ý xâm hại, thì sau này, cưới con gái họ Hoàng về rồi, đêm tân hôn nhận ra đó chính là cô gái trong núi, không biết sẽ ân hận đến mức nào. Thế nến sống trên đời, giúp được ai thì liền cố sức giúp, tương lai ắt sẽ gặp những điều tốt lành.

https://www.facebook.com/photo.php?fbid=2033864380226219&set=g.565482133571947&type=1&theater&ifg=1


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét